Xuyên Nhanh: Tôi Với Vai Ác Là Trời Sinh Một Đôi

Chương 10: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Tư Vinh bực bội nhìn Mộc Nhan, chú ý tới sắc mặt Mộc Nhan cũng không tốt, Tư Vinh có chút chần chờ.

“Bày ra cái mặt khó coi gì đây, tôi đâu dừng sức.”

Giọng Tư Vinh ngày càng nhỏ, bởi vì hắn thấy được một bàn tay Mộc Nhan nắm lấy eo hắn……

Tư Vinh: “……”

Mộc Nhan theo bản năng muốn tìm điểm chống đỡ đứng dậy, mà Tư Vinh ở trước mặt thuận lý thành chương trở thành người công cụ.

Chịu đựng đau đớn, Mộc Nhan thấp giọng nói: “Đỡ tôi xuống.”

Tư Vinh cắn răng, chính mình tạo nghiệt, phải tự giải!

Một tay đặt lên bả vai Tư Vinh, Mộc Nhan đem toàn bộ trọng lượng thân thể đè trên người Tư Vinh.

Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Ngoài Tô Hàng ra, đây là lần đầu tiên Tư Vinh gần gũi người khác, lúc này tim đập cực nhanh.

Trên người Mộc Nhan truyền đến hơi thở, khiến cho vành tai hắn nháy mắt hồng như muốn nhỏ máu.

Thẳng đến khi Mộc Nhan ngồi xuống, hai người mới kéo ra khoảng cách.

Thấy thế, Tư Vinh chỉ có thể cố nén cảm giác không biết tên trong lòng, ngồi bên cạnh Mộc Nhan.

Không phải Mộc Nhan tự ngược, bởi vì trong lớp chỉ còn dư lại một vị trí bên cạnh Tư Vinh.

Đến nổi anh em tốt Tô Hàng của Tư Vinh, đang ở tụ một chỗ với đám bạn cười hắc hắc.

“001, ổn không?” Hệ thống cẩn thận dò hỏi.

“Không có việc gì.” Mộc Nhan trong lúc lơ đãng nói ra, vô ý thức che chở Tư Vinh.

Hệ thống không thể tin.

Thấy hệ thống không có động tĩnh, Mộc Nhan mới đem tầm mắt thu hồi.

Mộc Nhan an tĩnh ngồi bên cạnh Tư Vinh, giống như vừa rồi không có phát sinh chuyện gì.

Thẳng đến khi tan học, Cố Tiêu Tiêu tới dò hỏi thương thế Mộc Nhan.

“Mộc Nhan, không sao chứ? Đi phòng y tế kiểm tra đi!”

Khóe miệng Cố Tiêu Tiêu hơi nhấp, nhìn Mộc Nhan trong ánh mắt toát ra vài phần đau lòng.

“Không sao.”

Mộc Nhan mỉm cười cự tuyệt Cố Tiêu Tiêu, vô tình quay đầu nhìn thấy Tư Vinh.

Một tay ôm bụng, môi tái nhợt.

“Làm sao vậy? Không sao chứ?”

Cố Tiêu Tiêu cũng thấy được bộ dáng Tư Vinh, khẩn trương hỏi thăm.

Tư Vinh: “……”

Sắc mặt Tư Vinh trắng bệch, đau nói không ra lời.

Không đợi hắn phản ứng, một trận trời đất quay cuồng, đợi Tư Vinh phản ứng lại đã bị người ta ôm vào trong ngực.

Là Mộc Nhan dùng tư thế công chúa ôm hắn trong lòng ngực, hắn quẫn bách xấu hổ và giận dữ.

Tư Vinh dùng hết sức lực hô lên một câu: “Buông ra.”

Mộc Nhan không để ý đến hắn, ngược lại nói với Cố Tiêu Tiêu bên cạnh: “Tôi đưa cậu ta đến phòng y tế, lát thay tôi xin phép thầy giáo một tiếng.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộc Nhan ôm Tư Vinh bước nhanh rời phòng học.

Trên đường, hệ thống kinh ngạc nhìn Mộc Nhan không tốn sức bế Tư Vinh.

Không khỏi nghi hoặc nói: “Eo bị thương?”

Mộc Nhan: “Lừa hắn.”

……

Đá văng cửa phòng y tế, bác sĩ bị dọa phun ra trà trong miệng.

Bác sĩ lau miệng, chửi ầm lên: “Là ai! Không biết lễ phép!”

Mộc Nhan đặt Tư Vinh đặt trên giường bệnh, xoay người nói: “Xin lỗi bác sĩ, có bạn học cần khám bệnh?”

Lúc này bác sĩ mới chú ý tới Tư Vinh.

Bác sĩ nhanh chóng gọi tới hộ sĩ, trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ bình tĩnh nói: “Ngộ độc thức ăn. Lấy ít thuốc, uống xong là khỏe.”

Khi bác sĩ xoay người nhìn về phía Mộc Nhan, nghiêm khắc nói: “Còn thất thần cái gì, giao tiền lấy thuốc, mua ít cháo cho bạn trai luôn!”