Mái tóc dài như rong biển mềm mại và bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong trẻo, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp rung động lòng người.
Là Ôn Dao, vợ Cẩn Chi.
Cũng là đàn em của anh ta, chẳng qua Phó Lễ Chi lớn hơn Ôn Dao năm đến sáu tuổi, hai người rất ít gặp nhau.
Cô nhận lầm anh ta thành Cẩn Chi rồi à? Trong lòng Phó Lễ Chi hơi buồn cười, đỡ cô đứng thẳng dậy muốn nói rõ ràng.
“Cô nhận lầm chồng rồi à?”
Giọng Phó Cẩn Chi đầy sâu xa vang lên ở gần đó.
Ôn Dao cứng đờ, khó khăn quay đầu, Phó Cẩn Chi cách cô không đến hai mét, đoán chừng đã chứng kiến cô biểu diễn từ đầu đến cuối.
“Ấy, nhận nhầm rồi!” Cô khoa trương mở to hai mắt, che miệng lại, giọng điệu làm bộ làm tịch: “Ngại quá, anh hai.”
Tiếc là 8848 không thấy được, nếu không nó chỉ hận không thể đăng ký cho Ôn Dao vào ban Diễn xuất.
Nhưng Ôn Dao rất tự tin, đã tự phong bản thân làm ảnh hậu Oscar, tự nhận không chê vào đâu được.
“Không sao, bình thường cũng có người nói anh và Cẩn Chi rất giống nhau.”
Phó Lễ Chi rất ga lăng, nở nụ cười nhẹ, không làm khó Ôn Dao.
Phó Cẩn Chi thì xấu xa hơn nhiều, anh đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn Ôn Dao, bàn tay thon dài vỗ tay bốp bốp.
“Lần đầu tiên có người không phân biệt được tôi và anh hai, người này lại là…”
“Là vợ của tôi.”
“Haha, haha, ha…” Ôn Dao cười đứt quãng: “Hiểu lầm thôi, tất cả là hiểu lầm thôi.”
Người đàn ông không “được” này, sớm không đến sớm muộn không đến!
Khi hai anh em nhà họ Phó đứng chung một chỗ, người ta mới phát hiện lý do nhận nhầm người gượng gạo đến cỡ nào.
Dù khuôn mặt hai người giống nhau, vừa nhìn là biết anh em ruột, nhưng:
Phó Lễ Chi là người tài đức vẹn toàn, quân tử như ngọc, khí chất bình tĩnh điềm đạm, không có bất kỳ tính công kích nào, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Phó Cẩn Chi có một cảm giác hiện diện mạnh mẽ, giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào giữa hàng ngàn bông hoa, lộng lẫy và quyến rũ đến mức bỏng mắt. Bây giờ anh đang cười đểu nhìn sang, đuôi lông mày nhướng nhẹ, ẩn giấu sát khí.
“Còn không mau qua đây.” Phó Cẩn Chi nhìn Ôn Dao ngây người tại chỗ, trong lòng không khỏi khó chịu.
Lúc nãy khi nhào về phía anh hai cũng không thấy cô rụt rè như vậy.
Vừa đến đã ôm ấp yêu thương, anh không nhớ vợ chồng hai người họ thân mật như vậy.
Nghe thế, Ôn Dao thành thật đi tới bên cạnh Phó Cẩn Chi, không muốn chọc giận nam chính nữa.
Thấy người này giơ cánh tay lên, hất cằm ra hiệu với cô, Ôn Dao lập tức hiểu ý: Hóa thân thành Tiểu Dao tử nâng cánh tay Thái hậu Phó lên.
“Phụt!”
“Phì!”
8848 và Phó Lễ Chi không nhịn được bật cười.
“Ôn! Dao!” Trán Phó Cẩn Chi nổi gân xanh, chắc chắn đồ ngốc này cố ý!
Ôn Dao bỗng nhiên tỉnh ngộ, nở nụ cười tươi rói lấy lòng, kéo cánh tay Phó Cẩn Chi.
Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Cô đang tươi cười nên cũng không thể tìm cô tính sổ nữa.
Nhưng rõ ràng Phó Cẩn Chi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh cười tươi như hoa, sau đó dùng cánh tay cơ bắp rắn chắc hung hăng kẹp lấy cánh tay Ôn Dao.
“Hoàng, hoàng hôn lặn xuống mây đỏ bay.” Ôn Dao đau đến mức muốn chửi thề nhưng lại sợ, đành phải lẩm bẩm ngân nga câu hát cũ.
Vẫn là Phó Lễ Chi hiền lành giải vây cho Ôn Dao: “Được rồi Cẩn Chi, hôm nay là sinh nhật chú Ôn, cha mẹ đã đến rồi, con rể như em đến muộn cũng không hay.”
Úi, hôm nay là sinh nhật người cha keo kiệt của cô à? Vậy xem như Ôn Dao biết tiệc gì rồi.
Ba người đi vào trong, Ôn Dao phát hiện có vài ánh mắt đang lén lút nhìn chằm chằm cô, có Phó Cẩn Chi bên cạnh cô thì bọn họ mới thu lại đôi chút.
“Bọn họ nhìn gì thế?” Ôn Dao cảm thấy không thoải mái, nhíu mày đυ.ng nhẹ Phó Cẩn Chi.
“Đang nhìn gì sao?” Phó Cẩn Chi cười khẩy, sửa sang lại ống tay áo bị Ôn Dao kéo nhăn, không rõ ràng nói: “Lần trước chúng ta cùng xuất hiện là ở tiệc ăn mừng của anh tôi.”