Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu

Chương 5

Trên đường đến bệnh viện, hệ thống trong đầu Cố Tri Cảnh vẫn luôn cười.

Lý do rất đơn giản, cười nhạo Cố Tri Cảnh uổng công đến cục cảnh sát nháo một trận, cuối cùng vẫn bị cha của nguyên chủ bắt trở về bệnh viện.

Trong tiểu thuyết Cố Tri Cảnh là một tra A chính hiệu, càng đừng nói đến cha cô, người ta thường bảo ‘nhà dột từ nóc’, tra A dám không kiêng nể ai mà gây loạn, khẳng định cha mẹ cũng không tốt lành gì.

“Lái nhanh một chút.” Cố Tri Cảnh thấp giọng, siết chặt nắm tay.

Phòng bệnh đang sáng đèn, ngoài cửa bị vệ sĩ vây kín, thời điểm Cố Tri Cảnh đến liền bị chặn lại ở ngoài.

Thanh âm từ bên trong không ngừng truyền ra ngoài.

“Ta hy vọng cô có thể gả cho Tri Cảnh.” Giọng nam Alpha hùng hậu này đến từ phụ thân của nguyên chủ - Cố Thế Xương.

“Đúng vậy, gả vào Cố gia là chuyện biết bao người cầu mà không được, Dã Trì Mộ, cô đừng có mà không biết điều, hiện tại phòng làm việc của chúng ta cũng vì cô mà bị chèn ép không nhận được tài nguyên.” Tiếp sau đó là giọng của một người phụ nữ, hẳn là người đại diện của Dã Trì Mộ, cô ta liên tục than phiền, “Còn bao nhiêu người cần kiếm sống, coi như cô ngoan cố không đáp ứng Cố Tri Cảnh , sau này ai dám tìm cô đóng phim?”

Một câu nối tiếp một câu, ra sức gây áp lực lên Dã Trì Mộ.

Cố Thế Xương nói: “Tri Cảnh vào ngục giam tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Cố gia, trước mắt biện pháp tốt nhất là hai người định ra hôn ước. Ngoài ra ta sẽ không bạc đãi cô, đầu tư cho cô vài bộ phim mới, con dâu Cố gia ở giới giải trí già vị không thể quá thấp.”

Điều này đối với Dã Trì Mộ mà nói là một sự nhục nhã trắng trợn, nàng bị tra A làm nhục, phụ thân tra A không xin lỗi đã đành, ngược lại buộc nàng gả cho cô.

Ngữ khí nàng rất lạnh lẽo, “Tại sao tôi phải gả cho cô ta? Bởi vì cô ta đánh dấu tôi, tôi phải giúp các người tẩy trắng sao? Đây là cách các người đền bù?”

Cố Thế Xương nâng mắt, “Cô có thể từ chối, chẳng qua giới giải trí đυ.c sâu thế nào cô hiểu rõ, chỉ cần ta muốn làm cô bẩn, khiến cô biến mất chỉ là chuyện tích tắc...”

Ngoài cửa Cố Tri Cảnh lạnh giọng nói: “Tránh ra, để tôi vào trong.”

Động tĩnh truyền đến trong phòng, Cố Thế Xương trực tiếp hạ mệnh lệnh: “Đưa tiểu thư về nhà, cấm túc một tháng, không cho phép nhúng tay vào chuyện này.”

Hai vệ sĩ lập tức áp sát Cố Tri Cảnh , Cố Tri Cảnh lui về sau một bước, đúng lúc vệ sĩ nhào tới tiếp cận, cô đấm mỗi người một quyền, nhanh chóng phóng thích tin tức tố cao cấp tạo áp lực.

Mười mấy giây sau ‘phanh’ một tiếng, tấm cửa sắt dày nặng bị đạp ra.

Cố Tri Cảnh hơi chật vật từ bên ngoài tiến vào, mái tóc xõa rối tung dán lên mặt, cô xoa xoa nắm tay bị đỏ, gân xanh thi nhau nổi trên mu bàn tay, xong xuôi còn thuận tay vén lại tóc ra sau.

Trên người còn mang theo mùi tin tức tố nồng nặc, tin tức tố Alpha mãnh liệt công kích khiến áp suất căn phòng tăng cao, người đại diện của Dã Trì Mộ trước tiên xông ra ngoài, đến cả Cố Thế Xương cũng nhíu mày, trong lòng thầm mắng đứa con bất hiếu.

“Phụ thân.” Cố Tri Cảnh đi qua, biểu tình kiên định, lành lạnh, nhìn về phía Cố Thế Xương không kiêu ngạo không tự ti, “Con hi vọng ngài không cần xen vào đời sống tình cảm của con.”

Cố Thế Xương đương nhiên biết con gái mình là hạng người gì, “Cô gây rắc rối ai giải quyết? Gia tộc tổn thất ai đền bù?”

Ánh mắt hắn hơi nghiêng xuống: “Là cô, hay cô ta?”

“Con.” Cố Tri Cảnh dời bước chân, chắn ngang tầm mắt hắn quét về phía Dã Trì Mộ , “Sau này con sẽ chăm chỉ học tập, tiếp quản gia tộc.”

“Hừ.” Cố Thế Xương nói: “Gia tộc vào tay cô chẳng thà phá sản luôn cho nhanh.”

Cố Tri Cảnh kiên quyết không nhượng bộ, “Con hi vọng ngài không cần cưỡng ép Dã Trì Mộ tiểu thư.”

Cố Thế Xương tiếp tục: “Ta không cưỡng ép ai cả, quyền lựa chọn là ở cô ta.” Dứt lời, hắn trực tiếp hỏi lại: “Cô không muốn kết hôn với cô ta đúng không?”

Cố Tri Cảnh hơi trầm tư, nếu cô dám gật đầu, ngày mai Dã Trì Mộ sẽ bốc hơi khỏi giới giải trí.

Trong lúc đó cô cảm giác được một ánh mắt lành lạnh đang nhìn mình.

Dã Trì Mộ cũng đang đánh giá cô.

Bây giờ Cố Tri Cảnh nói ‘Đúng’ cũng không được, mà nói ‘Không’ lại càng không xong.

Quyển tiểu thuyết này khắp nơi toàn là bẫy rập.

“Trước khi cô ấy quyết định có gả hay không, con sẽ không ép cô ấy.”

Cố Thế Xương nói: “Ta không quan tâm cô có muốn hay không, từng tuổi này rồi cũng nên kết hôn sinh con, tu tâm dưỡng tính, tốt nhất đừng khiến ta mất mặt thêm.”

Ra tới cửa, lại tức giận cảnh cáo: “Hôm nay nếu cô không về nhà, ta sẽ đóng băng toàn bộ thẻ của cô, tự mình suy ngẫm đi.”

Hắn vừa đi khỏi, Cố Tri Cảnh lập tức đóng cửa lại, cô quay người nhìn về phía Dã Trì Mộ , nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không ép cô kết hôn với tôi.”

Dã Trì Mộ ngồi trên giường, đăm chiêu quan sát cô. Lúc sau, nàng đỡ giường đứng dậy, lông mày Cố Tri Cảnh hơi nhăn lại, đôi con ngươi xinh đẹp nghi ngờ nhìn Dã Trì Mộ .

Áo bệnh nhân rộng thùng thình bao lấy thân thể gầy yếu của Dã Trì Mộ , mùi nước sát trùng đặc hữu trong phòng bệnh cũng không thể lấp đi hương tin tức tố táo xanh nồng nàn.

Lần đầu tiên Cố Tri Cảnh cùng người khác tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, gót chân hơi lùi về sau, Dã Trì Mộ lại không ngừng tiến tới áp sát.

Gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mi của Dã Trì Mộ .

“Cố Tri Cảnh , có phải đầu cô hỏng rồi không?” Ánh mắt Dã Trì Mộ chăm chú nhìn lên đầu Cố Tri Cảnh .

Trong nguyên tác Cố Tri Cảnh đúng là bị đập bể đầu, mặt mày hốc hác, còn nằm viện một tuần, Cố Tri Cảnh thử thăm dò “Ừ” một tiếng.

“Hỏng đến triệt để biến thành người khác?”

Cố Tri Cảnh không rõ nàng có ý gì.

Dã Trì Mộ nói: “Cha cô đưa ra điều kiện khiến tôi không thể cự tuyệt.”

“Điều kiện gì?”

“Giúp tôi trở thành ảnh hậu, còn thêm một điều kiện tùy tôi quyết định.” Ngữ khí Dã Trì Mộ không xao động, nàng có thể yêu cầu Cố Thế Xương đưa cổ phần, hoặc để Cố Thế Xương mua lại công ty người mẫu, đi đoạt gia sản của Cố gia, khiến bọn họ chết không chỗ chôn.

Cốt truyện này trong tiểu thuyết căn bản không có, hoàn toàn là bởi vì Cố Tri Cảnh đi cục cảnh sát tự thú mà sinh ra hiệu ứng hồ điệp.

Làm một phản diện, nàng sẽ không vì nhục nhã mà phủ nhận hết thảy, mà sẽ từ sâu trong nhục nhã tìm đến những thứ hữu dụng, cân nhắc lợi và hại.

Hôm nay Dã Trì Mộ cũng đang suy nghĩ một vấn đề, theo lý thuyết, nàng sẽ không cho phép loại người như Cố Tri Cảnh đánh dấu mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại cùng cô lên giường.

Đến nỗi chuyện gì xảy ra nàng cũng không nhớ rõ được.

Nhất định có vấn đề.

Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói: “Tôi cũng có thể nâng đỡ cô, chờ tôi một thời gian.”

Dã Trì Mộ nhìn thẳng cô, hai người đứng rất gần, ánh mắt nàng rơi trên người Cố Tri Cảnh , nói: “Cô vội cái gì, làm giống như tôi muốn gả cho cha cô không bằng.”

“Tôi...” Cố Tri Cảnh có chút hoảng.

Dã Trì Mộ áp sát quá gần, hẳn là đang đánh giá cô, tựa hồ muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Khiến đại não cô truyền đến một tín hiệu sai lầm.

Nếu như Dã Trì Mộ hắc hóa rất có thể sẽ làm như thế, từng bước trở thành mẹ kế của cô, sau đó giống trong tiểu thuyết mẹ kế con chồng, hành hạ gây khó dễ cô.

“Cô không muốn kết hôn với tôi đúng không?” Dã Trì Mộ hỏi lại, nàng đặc biệt chờ mong phản ứng của cô, trước đây Cố Tri Cảnh diễn đến nhập thần, hiện tại lại bại lộ bản tính khốn nạn khó đổi, chơi xong liền vứt.

“...”

Cố Tri Cảnh : “Cô đứng gần quá, tôi khó thở, nói không nổi.”

Dã Trì Mộ cũng không lùi lại, mà là tiến thêm một bước chạm đến đầu mũi chân cô, dường như chỉ cần mở miệng nói một câu là sẽ va phải môi đối phương.

Dã Trì Mộ chăm chú quan sát người phụ nữ trước mặt, môi mỏng lãnh đạm, vừa nhìn đã thấy là một kẻ bạc tình.

Cố Tri Cảnh nói “Kết hôn” hay “Không kết hôn” thực chất đều vô nghĩa như nhau.

Đương nhiên Dã Trì Mộ không tín nhiệm cô, chỉ là đang hỏi ý kiến của cô, rồi dựa theo đó chọn một kiểu chết phù hợp.

Cố Tri Cảnh hơi hạ giọng, “Nói cho cô một bí mật, thật ra tôi là...”

[ Quét đến kí chủ có khả năng tiết lộ cốt truyện, khẩn cấp tiến hành xử lý cách âm. ]

“Cô thế nào?” Dã Trì Mộ chờ cô nói tiếp.

Trực giác mách bảo Cố Tri Cảnh cái gọi là ‘cách âm’ không phải thứ gì tốt lành, cô tranh thủ thời gian nhanh chóng nói: “Thật ra tôi (đến từ một thế giới khác), tôi đến đây muốn thử (thay đổi kết cục của cô), vì tôi (đặc biệt thưởng thức cô, cô đừng) không tin...”

Cố Tri Cảnh nói lắp bắp.

Dã Trì Mộ theo lời cô, đem những gì bản thân nghe được liên kết lại, “Thật ra cô đến đây muốn thử, cô không được? Cô không có năng lực?”

[ Quét đến kí chủ tiết lộ cốt truyện lần thứ hai, tiếp tục cách âm. ]

“Cô hiểu lầm rồi, chuyện là thế này...”

“Tôi là *@#*#* tôi * thực sự là *@” người của thế giới khác mà!

Cố Tri Cảnh dùng sức cắn răng, người luôn luôn văn nhã như cô cũng nhịn không được muốn chửi thề.

Sao hệ thống còn có chức năng này? Bảo bảo mệt trong tim.

“Cố Tri Cảnh , cô...” Ánh mắt Dã Trì Mộ nhìn cô đầy kinh ngạc, theo đó lướt một vòng thân thể cô từ trên xuống dưới.

Cơ thể bị âu phục bao lấy, thẳng thớm trông tràn đầy lực lượng.

Cố Tri Cảnh há to miệng, muốn nói lại nói không nên lời.

Không phải cô không được, chỉ là nói không ra tiếng.

Thật sự!

Mặt cô xám như tro tàn, triệt để ngậm miệng.

“Vậy mà cô vẫn đi đùa bỡn Omega?”

Dã Trì Mộ nhíu nhíu mày, lâm vào trầm tư, qua một lúc lâu nàng như suy nghĩ thông suốt một việc, “Cô đùa bỡn Omega, nhưng thật ra là vì cô không được? Cô thích bị Omega chơi?”

“...”

Không phải.

Sao phản diện có thể tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy.

Cố Tri Cảnh vô cớ cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước, ngày mai lại đến, chuyện hôn lễ tôi sẽ giải quyết ổn thỏa với phụ thân.”

Dứt lời, cô xoay người, lúc mở cửa lại ngoái về nói với Dã Trì Mộ : “Xin cô đừng hiểu lầm, thật sự tôi vô cùng...”

Càng giải thích càng giống giấu đầu lòi đuôi, cảm giác Dã Trì Mộ càng hoài nghi.

Cuối cùng Cố Tri Cảnh nói: “Thật sự tôi vô cùng tôn trọng cô.”

Hệ thống đầy đắc ý online: [ Quét đến nguy cơ tiết lộ cốt truyện biến mất, đóng công năng cách âm ]

Cố Tri Cảnh không thèm để ý đến nó.

Ra khỏi bệnh viện, Cố Tri Cảnh thở một hơi thật sâu, cảm giác bị khống chế vô cùng khó chịu, cốt truyện cũng không phải dễ xoay chuyển, nhất là qua cuộc nói chuyện vừa rồi, hiện tại ánh mắt Tần Quang Huy nhìn cô đều không bình thường.

Cố Tri Cảnh hỏi: “Nhà chúng ta dạo này làm ăn thế nào?”

Tần Quang Huy nói: “Tiểu thư, công ty phát triển khí thế hừng hực, đặc biệt có tiền, có thể cho ngài tiêu xài mấy vạn năm.”

Cố Tri Cảnh con ngươi hơi ám, nghiêm túc nói: “Tôi muốn mưu triều soán vị.”

“?”

Cố Tri Cảnh tiếp quản công ty trong vòng một năm có thể phá sản.

Tần Quang Huy vội vàng nói: “Tiểu thư, ngài đừng như vậy, sẽ bị chặt đầu đó. Tôi thấy nhất định là đầu ngài có vấn đề, mới thành ra như vậy, chúng ta đi bệnh viện chữa, hiện tại y học phát triển cực kỳ...”

“Cậu ngậm miệng.” Cố Tri Cảnh hung hăng liếc hắn.

Cô phải giải quyết vấn đề ‘Kết hôn’ này sớm, nếu không về sau phát sinh ra một cái cốt truyện ‘Mẹ kế’ thì lớn chuyện.

Sau khi Cố Tri Cảnh rời khỏi phòng bệnh, Dã Trì Mộ đến bên cửa sổ sát đất, ánh mắt theo ban công nhìn xuống, thấy Cố Tri Cảnh xoay người ngồi lên xe.

Khoảng cách quá xa, không nhìn rõ thần sắc Cố Tri Cảnh .

Nàng trở lại giường bệnh, từ dưới gối lật ra một con chip màu đen, lại lấy thêm chiếc camera được người đại diện mang tới, gắm con chip vào.

Hình ảnh xuất ra rất nhanh, Cố Tri Cảnh đứng ở cửa, có vẻ như đang say, tay đỡ khung cửa, lúc này cô bị một cái tay đẩy ra ngoài, mắt thấy muốn ngã xuống cô nhanh chóng xoay người ôm lấy eo nàng.

Dã Trì Mộ ngã vào trong ngực Cố Tri Cảnh , tay vẫn đang đẩy cô, lưng Cố Tri Cảnh hung hăng va đập vào khung cửa, cô nhíu nhíu mày, nhưng vẫn chọn đỡ nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Cẩn thận, đừng đυ.ng trúng.”

Thế là, môi Dã Trì Mộ giật giật.

Nàng nói: “Cứu tôi.”

Không biết Cố Tri Cảnh có nghe được không, cô ôm người vào trong phòng, chân đạp một cái đóng sầm cửa lại, hai người ngã lên giường.

Cố Tri Cảnh hôn rất điêu luyện, vài lần quấn lấy vai nàng dời xuống dưới lại ngưng, vài lần mơn trớn đến eo, cảm giác được nàng run rẩy cũng ngừng lại một chút.

Dã Trì Mộ cắn môi một cái.

Nàng không khỏi suy nghĩ: Cố Tri Cảnh lại nhịn được không xuống dưới.

Có ý nghĩ như vậy thật sự quá kỳ quái, Dã Trì Mộ trở tay ném camera sang một bên, ra sức điều chỉnh hô hấp, ngực kịch liệt chập trùng.

Máy quay phim dừng ở thời điểm Cố Tri Cảnh cắn cổ nàng, Cố Tri Cảnh cầm tay nàng nâng lêи đỉиɦ đầu, thân thể căng chặt, tầm mắt thẳng tắp như dã thú khóa định con mồi.

Cô cắn lên tuyến thể Omega, hoàn toàn bỏ qua động tác kháng cự của nàng, thậm chí nói: “Chỉ cắn một cái thôi.”

Cắn một cái.

Ước gì cô cũng nếm thử cảm giác bị đánh dấu.

Dã Trì Mộ nghĩ: Nàng hẳn là nên thiến đi Cố Tri Cảnh .