Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu

Chương 4

Lúc này, Cố Tri Cảnh đang ngồi ở cục cảnh sát.

Sau khi tự thú, đầu cô luôn trong trạng thái choáng váng, không nghe được bên ngoài đang nói gì, cô cau mày, miệng liên tục lặp lại: “Tôi phạm tội, các anh bắt tôi lại đi.”

Cứ như thế suốt mười phút đồng hồ.

Thanh âm trong tai dần dà biến mất, đầu cô bỗng đau xót, giống như bị thứ gì lấp đầy, chen chúc lộn xộn, phảng phất đang cảnh cáo nếu cô còn không nghe lời liền lập tức phát nổ.

Cố Tri Cảnh siết chặt nắm tay, kiên định nói: “Tôi có tội.”

Cuối cùng, áp lực đang dày vò trong đầu hơi giảm bớt, những tiếng ồn vù vù hư vô bên tai chậm rãi ngưng tụ lại, hóa thành một âm thanh máy móc.

[ Mời kí chủ quay lại bệnh viện, hoàn thành cốt truyện ‘Bước đầu hắc hóa’! ]

Cố Tri Cảnh nhìn vị cảnh sát đang nổi giận phía đối diện, thái độ của cảnh sát đối với cô vô cùng bất mãn, làm gì có ai đến tự thú mà chỉ liên tục lặp đi lặp lại một câu vô nghĩa chứ, hơn nữa lấy phẩm hạnh của Cố Tri Cảnh , khẳng định cô là đang trêu đùa bọn họ.

Cảnh sát gõ gõ bút máy xuống bàn, “Nghiêm túc trả lời.”

“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ.” Cố Tri Cảnh hối lỗi nhìn cảnh sát, “Anh lặp lại lần nữa được không?”

Hệ thống: [ Mời kí chủ quay lại bệnh viện, hoàn thành cốt truyện ‘Bước đầu hắc hóa’! ]

Vị cảnh sát ngồi trước bàn máy tính, tay gõ lộc cộc trên bàn phím, nói: “Trước mắt đồng sự của chúng tôi đã đến bệnh viện hỏi cô Dã Trì Mộ, tốt nhất đây không phải là thủ đoạn trêu chọc Omega nào mới của cô.”

“Không đâu, trong tay cô ấy giữ chứng cứ.”

Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói.

Âm thanh máy móc của hệ thống tiếp tục vang lên lần nữa, còn cố ý chèn tạp âm đinh tai nhức óc.

Nhưng cứ như thế qua hai mươi phút, Cố Tri Cảnh vẫn khí định thần nhàn.

Lần này hệ thống cũng không chỉ lặp lại liên tục một câu nữa, mà lạnh lùng nói: [ Mời kí chủ dựa theo cốt truyện tiến hành, nếu không ta sẽ xóa bỏ cô, để cô sống không bằng chết. ]

Cố Tri Cảnh hơi câu môi dưới.

Hệ thống không nhận được hồi đáp, im lặng hồi lâu mới lên tiếng lần nữa: [ Cố Tri Cảnh , cô đọc tiểu thuyết nhiều như vậy, hẳn là biết sự tồn tại của ta có ý nghĩa gì. ]

Trên bàn đàm phán người nào mở miệng trước luôn thấp thế hơn, Cố Tri Cảnh không vội vã, cô có thể nhịn, nhưng hệ thống nhất định không nhịn được.

Cố Tri Cảnh rất lễ phép mà hỏi: [ Ngươi là nam hay nữ? ]

Hệ thống lag mấy giây, [ Có cần thiết không? ]

Cố Tri Cảnh : [ Vậy là ngươi không có giới tính? ]

Hệ thống nếu là thực thể có lẽ đã nổi giận, ngữ khí Cố Tri Cảnh không chút gợn sóng, dù nó tra tấn Cố Tri Cảnh lâu như vậy, biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh, để người ta không đoán được tâm tư.

Cố Tri Cảnh nói chuyện với nó qua ý nghĩ, “Nếu ngươi có thể gϊếŧ ta, hoặc nếu ta chết có thể giải quyết được vấn đề, ngươi sẽ không tốn thời gian tra tấn thân thể ta, hẳn là vào lần đầu ta phản kháng ngươi đã trực tiếp gϊếŧ ta rồi.”

Trong thương chiến, nếu có cơ hội khiến đối thủ cạnh tranh phá sản, tuyệt đối sẽ không nhân từ chừa đường sống.

Đối với hệ thống, cô vẫn có giá trị.

Hệ thống im lặng một lúc, bị phân tích của cô kinh động: [ Ta có thể đưa nguyên chủ ra, như vậy cô sẽ chết. ]

Cố Tri Cảnh nhẹ giọng cười, “Nói cách khác, hiện tại nguyên chủ bị bug không ra được, ta có thể tùy ý sử dụng thân thể này phải không?”

“Cố Tri Cảnh , cô cười cái gì, nghiêm túc một chút!” Cảnh sát gõ bàn một cái nói.

“Xin lỗi.” Cố Tri Cảnh ngồi thẳng người lại, “Vừa rồi tôi hơi lơ đãng.” Bởi vì nói chuyện với hệ thống chưa được thuần thục, thường hay nhịn không được trực tiếp mở miệng, cô quyết định tạm thời không để ý tới nó.

Hệ thống: [ ? ]

Hệ thống giận mà không làm gì được, rõ ràng Cố Tri Cảnh đang thăm dò nó.

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: [ Chẳng lẽ cô không muốn quay về sao? ]

Cố Tri Cảnh không trả lời.

Hệ thống: [ Ta có thể đưa cô về, chỉ cần cô nghe lời. ]

Cố Tri Cảnh cười, “Ngươi chưa giúp ích được gì cho ta, cũng không để ta nhìn mặt, càng không làm ta thấy ngươi có biện pháp nào đưa ta trở về. Lời nói chót lưỡi đầu môi, ta chưa bao giờ tin.”

Vừa dứt lời, trong đầu Cố Tri Cảnh lại vang lên những thanh âm hỗn tạp đinh óc, hệ thống gần như nổi điên, nó chưa từng gặp qua loại kí chủ nào đầy mưu mô lại lì lợm như vậy.

Hệ thống hơi phát giác tâm tư phản nghịch của cô: [ Rốt cuộc cô muốn làm gì? ]

Cố Tri Cảnh khéo léo bỏ qua vấn đề này, “Đây không phải chuyện ngươi có thể hỏi.”

Hệ thống: [ ? ]

Giỏi lắm, nó vậy mà bị đảo khách thành chủ!

Hệ thống: [ Lẽ nào cô không muốn biết lý do mình đến thế giới này sao? ]

“Bởi vì chấp niệm đối với Dã Trì Mộ .”

Hệ thống kinh ngạc, rất nghi hoặc làm sao cô biết được, Cố Tri Cảnh lại khoan thai nói tiếp nửa câu sau: “... Tiểu thuyết nào cũng viết vậy.”

[ ... ]

Hệ thống nhìn không thấu suy nghĩ của người trước mắt, lạnh giọng nói: [ Vậy cô chuẩn bị ở tù mục xương đi, Dã Trì Mộ cũng không tốt lành gì, cô đem cơ hội đưa đến trong tay cô ta, cô ta nhất định không bỏ lỡ, nếu không tiên hạ thủ vi cường, cô ta sẽ chơi chết cô. ]

“Vậy lại đúng ý ta quá.”

Ngữ khí nhẹ nhàng.

Cố Tri Cảnh cảm thấy ở lại hay không cũng không quan trọng.

Hiện tại đưa cô về cũng tốt, cô sẽ trực tiếp liên hệ tác giả, đập một trăm triệu để cô ta sửa lại tiểu thuyết, tác giả không đồng ý cô lại đập thêm một trăm triệu.

Nếu như hai trăm triệu còn chưa đả động được, vậy thì ba trăm triệu, bốn trăm triệu để tác giả đặc biệt viết phần tiếp theo trùng sinh Dã Trì Mộ .

Mọi chuyện tự nhiên như nước chảy mây trôi, kết cục của Dã Trì Mộ liền thay đổi.

Thay vì nói chấp niệm với Dã Trì Mộ của cô quá lớn mà bị kéo vào thế giới này, cô cho rằng bởi cô có ý định liên hệ tác giả sửa đổi kết cục của Dã Trì Mộ nên mới bị đưa đến đây thì hợp lý hơn.

Đương nhiên, những điều này không thể nói cho hệ thống.

Cố Tri Cảnh chỉ là chậm rãi hỏi hệ thống: “Ta nói xong rồi, giờ đến chuyện của ngươi, nhiệm vụ của ngươi là gì, cần đạt được điều kiện gì mới tính hoàn thành?”

“Ta đoán một chút, hẳn là làm Dã Trì Mộ lên hot search, bị dân mạng chỉ trỏ công kích, thuận lợi tiến vào cốt truyện ‘Bước hai hắc hóa’?”

Cô tiếp tục hỏi: “Đúng không, hệ thống?”

...

Cùng lúc đó ở bệnh viện.

Tần Quang Huy vội muốn chết, đại tiểu thư nhà hắn thế nào quay qua quay lại liền bị cảnh sát bắt?

Hắn trực tiếp xông vào phòng đánh gãy cuộc đối thoại bên trong.

“Chuyện này có hiểu lầm a, cảnh sát!”

Tần Quang Huy toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, không phải, chị cảnh sát ơi, chúng tôi nhớ rõ Cố tổng vừa mới đi chụp CT não, làm sao lại thành đi tự thú? Nhất định có người vu oan hãm hại!”

Đang nói, chợt phát hiện đối diện yên tĩnh, hắn nâng mắt nhìn sang, liền bắt gặp Dã Trì Mộ tay nâng tách trà, ánh mắt lạnh như băng chăm chăm nhìn hắn.

Tần Quang Huy nuốt nước bọt một cái ‘ực’.

“Cố Tri Cảnh tự mình báo án, không ai hãm hại cô ấy được.” Nữ cảnh sát dáng người cao cao nói, “Mời cậu ra ngoài, người không phận sự chớ vào, đừng ảnh hưởng công cuộc điều tra của chúng tôi.”

Vị cảnh sát dáng người lùn lùn bên cạnh đến mở cửa mời hắn ra ngoài, “Đúng vậy, không chừng Cố tổng nhà cậu đột nhiên thông suốt, cảm thấy bản thân tội ác đầy mình quyết định tự thú. Bằng không đầu óc cô ấy có bệnh đi tự thú sao?”

Cố Tri Cảnh là người thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thật vất vả có được một cơ hội bắt cô, nếu còn buông tha cô chính là hành vi vô trách nhiệm đối với mọi Omega trong xã hội.

Một khi định tội, ít nhất cô phải ngồi tù vài năm.

Tần Quang Huy bị mời ra ngoài, lại nhận được điện thoại từ Cố gia, đem hắn mắng một trận to đầu. Tần Quang Huy nhớ đến Cố Tri Cảnh từng đi bác sĩ khám bệnh, lập tức chạy nhanh đến khoa não đưa bác sĩ tới tìm hiểu tình hình.

Bác sĩ cầm phim chậm rãi đi, vì đã có tuổi, ông nói chuyện từ tốn nhỏ nhẹ, “Đúng vậy, đầu cô ấy thật sự có bệnh...”

“Phải, cô ấy đến chụp CT não, trong đầu có một khối đen, trước mắt chưa phán đoán được là bệnh gì...”

“Đúng không đúng không, chị cảnh sát ơi chị nghe đi, bác sĩ cũng nói Cố tổng nhà tôi đầu óc có bệnh!”

Bác sĩ: “Có thể hiểu như vậy.”

Nếu Cố Tri Cảnh vào tù, Cố gia sẽ không bỏ qua cho hắn, miếng cơm kiếm ăn cũng không giữ nổi, Tần Quang Huy khóc không ra nước mắt, nắm tay bác sĩ nói: “Ngài giải thích với chị cảnh sát đầu của Cố tổng có bệnh đi.”

Bác sĩ nghiêm túc khái quát lại mọi chuyện một lần,

Cảnh sát nhìn về phía Dã Trì Mộ , “Dã tiểu thư nghĩ thế nào? Chúng tôi ghi chép lại trước, định tội cưỡиɠ ɠiαи không thành, kiểm sát trưởng sẽ hỗ trợ cô...”

“Nhưng nếu nhận định đầu Cố Tri Cảnh có bệnh, tôi có phần thắng sao?”

Vị cảnh sát cao cao nói: “Đầu có bệnh cũng không phải lý do cưỡиɠ ɠiαи Omega.”

Dã Trì Mộ nhìn về phía bác sĩ, “Có thể cho tôi mượn báo cáo kiểm tra xem một chút được không?”

Bác sĩ đưa qua cho nàng, Dã Trì Mộ cẩn thận xem kỹ, có chỗ không hiểu liền hỏi, “Bệnh này không thể chữa sao?”

“Tôi cũng chưa rõ.” Bác sĩ nói như vậy: “Cô ấy không cho chúng tôi tiến hành kiểm tra bước tiếp theo.”

“Bệnh này khiến tính cách con người thay đổi sao?” Dã Trì Mộ tiếp tục hỏi.

“Việc này... cũng chưa rõ.” Bác sĩ hơi xấu hổ, “Chủ yếu là lúc tôi muốn kiểm tra tiếp thì cô ấy đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện.”

Trên phim chụp CT cho thấy trung khu thần kinh của Cố Tri Cảnh gần như bị bóng tối bao phủ.

Nếu như vì vậy mà tính tình Cố Tri Cảnh đại biến, toàn bộ hành vi kỳ quái trước đó của cô có thể hiểu được.

Nhưng nếu như, đây là biện pháp mới Cố Tri Cảnh nghĩ ra để tra tấn nàng thì sao?

Cảnh sát nghiêm túc nói với nàng: “Nếu trong tay cô có chứng cứ, có thể giao cho cảnh sát, chúng tôi nhất định đưa việc này ra công lý, cô tuyệt đối không nên ôm hi vọng ở một phần tử phạm tội. Loại người như vậy không thể tin tưởng.”

“Cô ấy nói trong tay tôi có chứng cứ sao?” Dã Trì Mộ hỏi.

“Đúng...”

Nàng nhìn cảnh sát, cảnh sát cũng nhìn nàng, chờ nàng đưa ra quyết định.

...

Đêm đó, Cố Tri Cảnh được người của Cố gia bảo lãnh ra, Tần Quang Huy ngồi ở cổng cục cảnh sát chờ đón người.

Cố Tri Cảnh mặc âu phục ra tới, tóc bay lất phất bên má, cảm nhận ánh trăng sáng cùng gió mát buổi đêm.

“Trước giờ ta luôn muốn được xuyên đến đây một lần.” Cố Tri Cảnh trả lời vấn đề trước đó ở cục cảnh sát.

Hệ thống: [ ? ]

Cố Tri Cảnh nói: “Ngươi không cảm thấy gặp được nhân vật mình thưởng thức ở một chiều không gian khác là một chuyện rất lãng mạn sao?”

Nếu hệ thống có mắt, nhất định giờ phút này đã không nhịn được trừng lớn.

“Tiểu thư!” Tần Quang Huy xông lên vài bước, hắn sợ muốn chết, làm gì có người tự mình đi cục cảnh sát ngồi tù chứ, “Tiểu thư, lần này ngài chơi quá mức, lão gia nói chờ ngài ra ngoài ông ấy muốn đánh gãy chân ngài!”

“Sao?” Cố Tri Cảnh tính tính, “Bạo lực gia đình ngồi tù bao lâu?”

Tần Quang Huy hơi run run, khóc không ra nước mắt nói: “Tiểu thư, ngài đi tù chơi chơi là được rồi, không thể đưa lão gia cùng vào tù được.”

“Đùa một chút thôi.” Cố Tri Cảnh nói.

“Không thể đùa như vậy được đâu!” Tần Quang Huy vội nói, “Chúng ta về trước đi, nếu ngài không về, lão gia sẽ đóng băng thẻ của ngài...”

Cố Tri Cảnh xoay người lên xe, thắt chặt dây an toàn, hỏi: “Tình huống Dã Trì Mộ thế nào?”

“Tiểu thư, ngài lo cho bản thân trước đi, mà Dã Trì Mộ vẫn luôn không chịu nhún nhường, không biết cô ta nghĩ thế nào...” Tần Quang Huy nói, cảm giác được ánh mắt lành lạnh của Cố Tri Cảnh .

“Nói!”

Cố Tri Cảnh nổi giận đặc biệt đáng sợ, cả khuôn mặt trực tiếp âm trầm xuống, càng chưa nói đến cô là Alpha cấp S, Tần Quang Huy đứng ngoài cửa xe phát run, nói: “Thật ra... thật ra lão gia đi tìm Dã Trì Mộ tiểu thư. Ông ấy định dùng tiền giải quyết chuyện này, dù sao một là cô ta gả cho ngài, hai là khiến người biến mất...”

“Tiểu thư ngài chớ xía vào, một ngày cô ta không mở miệng liền ăn không ngon, lúc trước là người đại diện của cô ta tự tay dâng người đến cho ngài, hiện tại lại muốn đâm sau lưng ngài, đúng là đáng đời!”

“Quay xe, đi bệnh viện.” Cố Tri Cảnh tiếp tục hạ mệnh lệnh, cửa xe được kéo lên mặc cho thanh âm bên ngoài liên tục vang lên.