Editor: Quinny
Quay về phủ, mới vào cửa đã thấy một nữ nhân xinh đẹp chạy tới.
“Ly Nhi, nghe nói con bị bệnh? Mau để nương xem xem!” Tô mẫu kéo tay nữ nhi, đánh giá từ trên xuống dưới.
Bà ấy không dám lại gần.
Nữ nhi vốn không quá thân thiết với mình, sau khi trên mặt để lại sẹo thì càng thêm quái gở.
Nhìn nương sống sờ sờ trước mắt, khóe mắt Tô Ly cay xè, chui vào lòng Tô mẫu.
“Nương, nữ nhi rất nhớ người!”
Tô mẫu cứng đờ, trong lòng không nhịn được rất vui sướиɠ.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua nữ nhi thân thiết với bà ấy như vậy!
Tô mẫu ôm nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng nói: "Ly Nhi ngoan, đều là do mẫu thâ, khi con sinh bệnh nương không ở bên cạnh con, bây giờ đã khỏe hơn chưa?”
Tô Ly rời khỏi vòng tay Tô mẫu, tiến lên kéo cánh tay Tô mẫu đi về phía viện tử của mình.
“Nương, phong hàn của con đã khỏi rồi. Nương cũng là vì tổ mẫu, sao có thể trách nương được chứ?”
Mấy ngày này là ngày giỗ của tổ mẫu, hàng năm cha và nương đều phải đến chùa trai giới bảy ngày.
***斋戒 trai giới: Chay tịnh (thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính)
Tô mẫu vui mừng cười nói: "Ly Nhi của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi, đã biết thông cảm cho cha và nương rồi.”
Đến phòng, Tô Ly cởi mũ ra.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, nhìn nữ nhi dưới ánh mặt trời, Tô mẫu nhất thời thất thần.
Nhan sắc của nữ nhi còn đẹp hơn mình lúc hồi còn trẻ rất nhiều.
“Nương, sao vậy?” Tô Ly xoay người nhìn nương, nhẹ giọng hỏi.
Lại nhìn thấy vết sẹo trên một nửa khuôn mặt bên kia của nữ nhi, đáy lòng thở dài một tiếng.
"Ly Nhi, dung mạo của nữ tử thật ra cũng không quan trọng như vậy, quan trọng nhất vẫn là nội tâm bên trong, con không cần vì một vết sẹo nhỏ như vậy mà trốn ở trong phủ, nên giống như hôm nay, đi ra ngoài nhiều một chút, tâm tình cũng sẽ tốt hơn."
Tô Ly biết đây là lời nương dang an ủi mình.
Ngoại hình sao có thể không quan trọng?
Kiếp trước chỉ vì vết sẹo này, nàng đã phải trả giá bao nhiêu?
Nhưng cũng chính vì vết sẹo này, nàng mới nhìn thấy được người bên cạnh.
Tô Ly cười nói: "Nương, con biết rồi, nương đừng lo. Con đã nghĩ thông suốt rồi, cùng lắm thì con không lấy chồng, cả đời sẽ ở bên nương và cha.”
Tô mẫu lòng tràn đầy thương tiếc, nói: "Nha đầu ngốc, Ly Nhi của nương tốt như vậy, sẽ gặp được một người hữu duyên không quan tâm đến vẻ bề ngoài, thật lòng yêu thương con.”
Tô Ly không trả lời.
Cả đời này, nàng đã không còn yêu cầu xa vời với tình yêu nữa.
Sứ mệnh của nàng chính là báo thù báo ơn, bảo vệ người nhà!
Tô Ly chuyển đề tài cười nhạt nói: "Nương, hôm nay con đi giúp người tra sổ sách của Túy Tiên Cư, người đoán xem con phát hiện ra cái gì?"
Tô mẫu kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ly Nhi, con đi đến Túy Tiên Cư, còn tra sổ sách?”
Nha đầu này chưa bao giờ muốn xuất hiện ở nơi đông người, cũng không muốn nói chuyện với người khác.
Lần này lại có thể chủ động đi ra ngoài, còn giúp bà ấy kiểm tra sổ sách, điều này sao có thể không khiến cho bà ấy kinh hỉ.
Tô Ly đỡ mẹ Tô ngồi xuống, rót cho bà ấy một tách trà.
“Nương, nửa năm qua là con không hiểu chuyện, về sau nữ nhi sẽ không bao giờ để người và cha bận tâm nữa.”
Trong lòng Tô mẫu đã kích động đến mức vui mừng không thôi, bà ấy ra ngoài một chuyến, nữ nhi lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy.
Tô mẫu kéo nữ nhi lại ôm nàng vào lòng một lần nữa.
“Ly Nhi rất ngoan, vẫn luôn rất ngoan!”
Hai nương con lại tán gẫu thêm một hồi, Tô Ly lại nhắc tới chính sự.
“Nương, con kiểm tra sổ sách, phát hiện một số chuyện.”
Tô mẫu cười nói: "Chuyện gì vậy?”
Tô mẫu không quan tâm nhiều về chuyện này, tưởng là tâm tính của nữ nhi, kiểm tra sổ sách gϊếŧ thời gian.
Nhưng nghĩ nữ nhi nguyện ý ra ngoài đi lại, bà ấy cũng mặc kệ nàng.
Tô Ly nghiêm mặt nói: "Nương, nữ nhi phát hiện tiên sinh phòng sổ sách của Túy Tiên Lâu cứ hai tháng lại mua lương thực ba lần, nương không phát hiện có gì không đúng sao?"
Tô mẫu nghe xong lời này, sắc mặt mới nghiêm hơn vài phần.
Nhíu mày nhớ lại một cách cẩn thận, hình như là có lúc mua lương thực một tháng một lần, có khi là hai lần.
Tô mẫu trong lòng cả kinh.
Hạ chưởng quỹ này là người mà lão gia đề cử, bà ấy mới yên tâm như vậy.
Tô Ly vừa nhìn sắc mặt nương thì đã biết bà ấy đang suy nghĩ gì.
“Nương, cha cũng không biết tính tình của Hạ chưởng quỹ này, chỉ biết người này quả thật có thiên phú quản lý sổ sách. Nữ nhi cũng là ngẫu nhiên biết được, người nọ là ca ca ruột của Hạ di nương.”
“Cái gì?!”
Di nương vào cửa, cho dù là nô tỳ và cả người nhà của bà ta cũng chưa từng đến phủ Thượng thư.
Tô mẫu chưa từng gặp Hạ Giang.
“Ly Nhi ngoan, con nghỉ ngơi trước đi, nương có việc cần làm!”
Tô Ly cũng không ngăn cản.
Nên để cho nương tự mình đi xem, bằng không lại giống như mình của kiếp trước, thật đúng là cho rằng cái vị tên Tây Uyển kia là một người biết an phận thủ thường!
Lại không biết hai nương con kia vẫn luôn rắp tâm hại người, là ma quỷ đột lốt người!