Làm Cách Nào Để Ngăn Cản Nam Chính Phát Điên Đây

Chương 27

Người trong gánh xiếc không đáng sợ như cô tưởng tượng.

Phần lớn bọn họ đều là những tên giang hồ nay đây mai đó, dốt đặc cán mai, không có văn hóa, ngay cả tên mình cũng không biết viết.

Ngoại trừ Eric, người có văn hóa nhất ở đây là gã quản lý, người xếp thứ hai là một ảo thuật gia tên Richard Simon.

Nghe nói, trước đây Richard Simon là ảo thuật gia ngôi sao của gánh xiếc.

Anh ta có vẻ ngoài tuấn tú, lại biết nhiều trò ảo thuật — khiến quả táo lơ lửng giữa không trung, lấy ra một đồng xu từ sau tai khán giả, lôi ra một con thỏ còn sống từ trong mũ.

Rất nhiều khán giả là fan trung thành của anh ta, thậm chí có người từ New York đến, mời anh ta đến biểu diễn ở Broadway.

Chẳng qua là, sau khi Eric xuất hiện, Richard Simon lập tức trở thành diễn viên hạng hai của gánh xiếc, chỉ khi Eric nghỉ ngơi, anh ta mới có thể lên sân khấu biểu diễn kết màn như trước.

Hai ngày nay, Bạc Lỵ thấy anh ta luôn đi qua đi lại bên ngoài lều lớn, hình như muốn nhân lúc Eric bị thương, trở lại vị trí ảo thuật gia chính.

Bạc Lỵ nghĩ, có lẽ cô có thể lợi dụng ảo thuật gia này để lấy được ba lô leo núi.

Vào bữa tối, Bạc Lỵ bưng đĩa của mình, ngồi xuống cạnh Richard.

Vẻ ngoài của anh ta vô cùng xuất sắc, hốc mắt sâu, sống mũi cao, là một người đàn ông trẻ tuổi ôn hòa u sầu.

Anh ta mặc áo khoác mỏng, bên trong là áo sơ mi trắng và áo gi lê nhung, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn đá quý giả.

“Anh Simon.” Bạc Lỵ cười với anh ta.

Lời vừa dứt, sau lưng cô tê dại, đột nhiên dâng lên một luồng hàn ý như kim châm, như có gai sau lưng.

Có người đang nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt, như có thực chất.

Bạc Lỵ nghi ngờ không rõ quay đầu lại, không thấy gì cả.

Là ảo giác sao?

Lúc này, Richard trả lời lời chào của cô: “Chào buổi tối, Polly.”

Bạc Lỵ miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Trước đây chắc hẳn bọn họ rất quen thuộc — chỉ những người thân thiết mới gọi thẳng tên, nếu không đều gọi “Sir”, “Miss” hoặc “Madam”.

Bạc Lỵ ép mình làm ngơ cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ đó, suy nghĩ một lát, giống như vô tình hỏi: “Quản lý nói gì vậy?”

Richard ngẩn ra, cười khổ một tiếng: “Đến cả cậu cũng biết rồi sao.”

Anh ta lại thở dài một hơi: “Quản lý chưa nói gì, nhưng hẳn là anh ta không muốn giữ tôi nữa. Cũng đúng thôi, Eric biết nhiều trò ảo thuật hơn tôi, tiền lương lại thấp hơn tôi... Quản lý không muốn giữ tôi nữa cũng là chuyện bình thường. Không sao, tôi có thể đến những đoàn kịch khác thử vận may.”

Bạc Lỵ kịp thời thể hiện vẻ quan tâm: “Không thể nói chuyện lại sao?”

“Cho dù tôi hạ lương thấp bằng Eric...” Richard xoa mi tâm, có chút mệt mỏi cười: “Quản lý cũng không cần tôi. Eric quá thông minh, không ít trò ảo thuật chỉ cần nhìn một lần đã biết… Cậu ta là ảo thuật gia trời sinh, tôi hoàn toàn không thể sánh được với cậu ta.”

Bạc Lỵ nhìn Richard, làm ra vẻ tức giận bất bình, ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Anh Simon, anh là người tốt, họ đối xử với anh như vậy, thật sự quá không ra gì!”

Richard có chút nghi ngờ sự kích động của cô, nhưng vẫn cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Polly, những lời này rất quan trọng với tôi.”

Bạc Lỵ đặt một tay lên người Richard, giọng nói còn nhỏ hơn:

"…Địa vị của tôi thấp, hiểu biết cũng ít, không có cách nào giúp anh nói chuyện với quản lý. Nhưng tôi biết một tin, có lẽ rất có ích cho anh.”

Richard trịnh trọng nói: “Chăm chú lắng nghe.”

“Quản lý có một chiếc túi kỳ lạ, anh đã từng nghe qua chưa?”

“Thứ từ trên trời xuống đó?”

“Đúng, là nó.” Bạc Lỵ nói: “Thứ đó hoàn toàn không phải rơi từ trên trời xuống, mà là do một người buôn túi da trộm từ Louis Vuitton!”

“Louis Vuitton? — Louis Vuitton ở Paris đó?”