Thời gian phỏng vấn.
Phí Tuyết đi cùng trợ lý đến phòng hội nghĩ của Danh Đồ Ảnh Nghiệp để phỏng vấn, mà trong một căn phòng khác cách phòng họp không xa, Lục Quý Dữ cùng Lý Giải ngồi trước màn hình theo dõi.
Người phỏng vấn đầu tiên trên màn hình nói xong rời đi, người thứ hai bước vào.
Lục Quý Dữ chỉ nhìn một cái liền biết, đều không phải người anh muốn tìm.
Thật ra anh cũng không xác định, Giản Anh có còn làm công việc chẩn đoán kịch bản kia hay không.
Ở Hollywood, mô hình chẩn đoán kịch bản được thiết lập rất tốt.
Ở trong nước, khi yêu cầu của khán giả về phim truyền hình dài tập không ngừng tăng lên, địa vị của các nhà chẩn đoán kịch bản trong ngành cũng càng ngày càng cao.
Một số nhà chẩn đoán kịch bản gặp được cơ hội tốt, cũng có thể tự mình trở thành đạo diễn hoặc nhà làm phim.
Không, anh nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình. Mấy năm nay anh gặp qua rất nhiều đạo diễn cùng nhà làm phim mới, căn bản chưa từng thấy qua bóng dáng của Giản Anh.
Anh tin rằng, cô vẫn đang làm công việc mà cô yêu thích này, không hề chuyển hình hoặc đổi nghề.
Hai người phỏng vấn đều rời đi, người thứ ba tiến vào.
“Dư Nguyệt, đúng không?” Phí Tuyết cầm bản sơ lược lý lịch, nhìn về phía người phụ nữ.
Là một người phụ nữ trẻ tuổi thanh nhã. Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt xinh đẹp không bị khẩu trang che mất kia.
Trước màn hình, hô hấp của Lục Quý Dữ cứng lại.
Khi người phụ nữ cởi khẩu trang xuống, tầm mắt của anh giống như được ánh sáng mặt trời xua tan mây mù, tia sáng hoàn toàn xuyên thấu. Năm năm điên cuồng, mờ mịt và suy sút cuối cùng cũng được giải thoát.
Dư Nguyệt.
Chính là Giản Anh.
Anh nhìn cô, trong mắt lại không có gì khác.
Giống như con chó đã lâu không nhìn thấy chủ nhân, đáy mắt nhanh chóng trở nên điên cuồng.
Trong phòng hội nghị, trợ lý của Phí Tuyết đem một phần văn kiện dài ba trang cho Giản Anh. Sau đó, Phí Tuyết ngả người ra sau nói: “Hãy xem trong một phút, sau đó nói về quan điểm của cô về cảnh này.”
Khi Giản Anh nói về chuyện công việc, vẻ mặt luôn chuyên chú tập trung.
Ánh mắt cô nhanh chóng tập trung vào những điểm chính của cốt truyện, rút ra ba bước ngoặt, không đến một phút đã diễn giải: “Đây là một cảnh diễn được thiết kế tương đối thành thục, đáng tiếc phương pháp quá mức tham khảo Hollywood, thiếu một chút sự đặc sắc của địa phương. Tuy rằng, bản thân khoa học viễn tưởng có nguồn gốc từ Âu Mỹ, nhưng sự bắt chước không thể khiến người xem ở nước chúng ta đồng cảm với tác phẩm này.”
Thần sắc Phí Tuyết nhàn nhạt, giống như lời này ông ta đã nghe rất nhiều lần: “Cô có kiến nghị gì?”
“Về mặt thiết kế mỹ thuật của Cyberpunk, giữ lại Cyber, loại bỏ Punk, để tránh không thể thích nghi.” Nói xong, cô lại nói, “Còn có một tình tiết thể hiện nỗi sợ hãi của diễn viên này, cần phải sửa đổi.”
Phí Tuyết nâng mí mắt lên: “Sợ hãi? Được lắm, vậy cô nói xem nên thể hiện nỗi sợ hãi như thế nào.”
“Dùng tĩnh mà không phải dùng động.” Giản Anh chỉ ra vấn đề của kịch bản, “Hiện tại nỗi sợ hãi được thể hiện mạnh mẽ trong kịch bản này, chỉ là giây phút thoáng qua, không bằng dùng hình ảnh yên tĩnh để làm nổi bật nó —— giống như vô số đêm tối chồng lên, tốt nhất để người xem sợ hãi ngày mai theo nhân vật chính.”
“Tại sao phải sợ hãi ngày mai? Trong tình huống bình thường, người ở trong vực sâu không phải đều chờ mong bình minh sao?” Phí Tuyết hỏi lại.
“Khi con người thực sự sợ hãi, ngược lại sẽ muốn thời gian dừng lại vào thời khắc này. Bởi vì cô ấy biết rằng ngày mai sẽ càng tệ hơn, sẽ không có ai tới cứu cô ấy, cho nên mặc dù hiện tại chính là vực sâu, cũng thà rằng cứ run rẩy như vậy, còn hơn là kiên trì vô ích.”
Ngữ khí của cô nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại có người lập tức sinh ra liên tưởng nào đó, gần như không chịu nổi.
Lục Quý Dữ dùng ngón tay nắm điều khiển từ xa, vừa rồi có bao nhiêu tham lam đối với màn hình video, hiện giờ lại có bấy nhiêu không dám nhìn thẳng.
Anh gần như không chút do dự mà tắt video đi, mặt lạnh mở miệng: “Ai bảo ông ta hỏi loại vấn đề này?”
Anh phát giận với Phí Tuyết.
Trong lòng Lý Giải kêu oan thay Phí Tuyết, trên mặt khụ khụ: “Cái kia dù sao cũng là lĩnh vực chuyên môn của người ta, chúng ta cũng không thể nhúng tay vào.”
Lục Quý Dữ không còn xem video nữa, trong phòng hội nghị Phí Tuyết lại không ngừng hỏi: “Dư tiểu thư, tôi rất tò mò, tại sao cô còn trẻ như vậy lại có cảm xúc này?”
Lông mi Giản Anh run rẩy, in bóng lên làn da trắng nõn của cô. Cô nhìn xuống đất, giọng nói bình tĩnh, lại không hoàn toàn bình tĩnh.
“Bởi vì có một khoảng thời gian thiếu chút nữa tôi cũng không đi ra được.”
“Khi tôi mang thai con gái tôi.”