Ngày tuyển tú, biết được cô mẫu xảy ra chuyện, Thanh Anh cảm thấy trời đất như sụp đổ, không chỉ có hôn sự của nàng, toàn bộ Ô Lạp Na Lạp thị đều không thể bảo toàn. Nhưng Hoằng Lịch lại đi xin thánh chỉ sắc phong nàng làm trắc phúc tấn, Thanh Anh vừa kinh ngạc vừa cảm động, thì ra hắn thật sự yêu nàng.
Vì yêu mà khắc phục ngàn vạn trắc trở, cưới nàng vào cửa.
Sau khi vào vương phủ, mặc dù hai người không thân mật như trước khi thành thân, nhưng Thanh Anh lại thấy Hoằng Lịch càng thêm thành thục nội liễm, trong lòng vẫn có nàng.
“Thϊếp thân tự mình làm nước ô mai ướp lạnh để Vương gia uống làm dịu cái nóng.”
Thanh Anh lấy khay đá ra từ trong hộp đồ ăn, nhẹ nhàng đặt lên án thư của Hoằng Lịch.
“Tuy ướp lạnh, nhưng thϊếp thân không dám cho đá, chỉ để trà trong hộp đá thôi. Vương gia nếm thử đi.”
“Ừm, nàng có lòng rồi.” Hoằng Lịch uống một ngụm, gật đầu khen ngợi, “Rất vừa miệng.”
Hoằng Lịch buông thìa, trong lúc vô ý liếc tới chiếc vòng ngọc trên cổ tay Thanh Anh, mặt trên được khảm các loại đá quý, rất đẹp, Hoằng Lịch hỏi: “Đây là phúc tấn thưởng cho nàng sao?”
Thanh Anh kinh ngạc hỏi: “Vương gia cũng biết việc này?”
Hoằng Lịch cười như không cười, “Ta dĩ nhiên biết.”
Lúc này Thanh Anh còn chưa hiểu, ngày sau nàng sẽ khắc sâu ẩn ý trong những lời này của Hoằng Lịch.
“Phúc tấn tặng cho thϊếp và Cao tỷ tỷ mỗi người một chiếc, còn dặn thϊếp và Cao tỷ tỷ thời thời khắc khắc phải mang theo để ghi nhớ tâm ý của phúc tấn.”
Hoằng Lịch gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Hôm nay tâm tình Hoằng Lịch không tồi, bảo Thanh Anh mài mực cho mình. Thanh Anh đáp một tiếng rồi đi đến bên cạnh bàn mài mực cho hắn.
Hoằng Lịch cúi đầu, vừa lúc thấy hộ giáp Thanh Anh đeo, lập tức nhíu mày, “Ta thấy nàng lúc nào cũng đeo hộ giáp, chẳng lẽ mấy móng tay này quý giá đến vậy? Phúc tấn còn không để móng tay, nàng vẫn nên cắt móng tay đi.”
Thanh Anh nghe thế không khỏi sửng sốt.
Thấy nàng phản ứng ứng quái lạ, Hoằng Lịch chẳng hiểu ra sao. Hắn chẳng qua chỉ bảo Thanh Anh cắt móng tay thôi, đâu có muốn mạng nàng, nàng làm ra vẻ này cho ai xem.
Thanh Anh sửng sốt một lát mới nhỏ giọng nói: “…… Thϊếp thân chỉ nghĩ rằng, hộ giáp là thể diện của thϊếp thân.”
Hoằng Lịch vốn không muốn nhiều lời, nhưng Thanh Anh nói gì cũng là trắc phúc tấn của hắn, ngày sau nếu có thất lễ cũng là mất thể diện của hắn. Cho nên hắn nhẫn nại nói: “Hộ giáp chỉ là vật ngoài thân, thể diện không phải chỉ nhìn từ hộ giáp. Ta và Hoàng A Mã đều không để móng tay, chẳng lẽ nàng nghĩ chúng ta đều sống không có thể diện sao?”
Thanh Anh vội vàng quỳ xuống, “Thϊếp thân không dám.”
“Thể diện trước giờ luôn nằm ở nội tại. Người có tâm tính cứng cỏi, dù thân ở bẩn, bên trong vẫn thuần túy thanh cao, còn những kẻ tâm tính không kiên định, thường thường đều tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong mục nát thối rữa. Thanh Anh, nàng hiểu chứ?”
Lần này Hoằng Lịch thật sự ân cần dạy bảo.
Thanh Anh chớp mắt, cúi đầu nói: “Thϊếp thân hiểu rồi.”
Hoằng Lịch cũng không biết rốt cuộc nàng nghe hiểu được bao nhiêu. Hắn bảo Thanh Anh đứng lên, nói tiếp: “Nửa tháng sau là ngày sinh của ngạch nương, Hoàng A Mã sai người bày tiệc trong cung, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chúc thọ ngạch nương.”
Thanh Anh gật đầu: “Vâng.”
Dứt lời, không biết nhớ tới cái gì, nàng dùng ánh mắt thẹn thùng tự cho là che giấu rất khá nhìn Hoằng Lịch vài lần, Hoằng Lịch bị nhìn ra một thân da gà, bất đắc dĩ nói: “Lại làm sao nữa?”
“Vương gia còn nhớ, vở diễn lần đầu chúng ta cùng nghe không, là 《 Tường Đầu Mã Thượng 》?”
Hoằng Lịch lục tìm nửa ngày trong trí nhớ của nguyên thân mới tìm ra một đoạn như vậy, hắn gật đầu, thuận miệng nói: “Nhớ rõ, sao vậy?”
“Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn trường.” Ánh mắt Thanh Anh mang theo lưu luyến, “Chúng ta khi còn niên thiếu đã thề……”
“Dừng dừng dừng.” Hoằng Lịch thật sự không nhịn được lên tiếng cắt ngang, “Chẳng lẽ chúng ta không còn lời thề nào khác sao? Nàng đừng có luôn miệng nói câu này.”
…………