Hắn thích khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô hại đó của cô, nhưng hắn ghét tính khí kiêu ngạo của cô.
Mỗi lần trông thấy ánh mắt khinh thường của cô, hắn lại nhớ đến cảnh tượng mười năm trước.
Mà khi đó hắn vẫn là một cậu bé nghèo, ánh mắt cô nhìn hắn cũng cao cao tại thượng khinh thường như này.
“Dạ, ngài Ngữ!” Tô Tiểu Noãn cố nén lại cảm giác nhục nhã trong lòng, lúc nói đôi môi còn run lên.
Vành mắt rõ ràng đau nhức sắp chết, nhưng cô vẫn ráng nhịn để không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người đàn ông này.
“Tốt lắm.”
Nhìn bộ dạng cô tủi thân, đáng thương thấy rõ, lại không rơi một giọt nước mắt, Ngữ Lăng Phong rất hài lòng, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt.
“Ngài Ngữ, chuyện anh kêu tôi đồng ý tôi đã đồng ý rồi. Bây giờ anh có thể trả lại sợi dây chuyền cho tôi được không?”
Tô Tiểu Noãn bình tĩnh hỏi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhặt sợi dây chuyền từ ngăn tủ bên cạnh, lủng lẳng trước mặt cô.
Nhìn thấy cuối cùng hắn cũng lấy ra sợi dây chuyền, Tô Tiểu Noãn lập tức đưa tay định lấy nhưng lại bị hắn dễ dàng né được.
“Một sợi dây chuyền bị hỏng, đáng để em lo lắng đến thế sao? Làm người phụ nữ của Ngữ Lăng Phong tôi, có thứ gì mà tôi không mua được phiên bản giới hạn toàn cầu mà em muốn.”
“Tôi chỉ là một loại phụ nữ bình thường, không đủ tiền mua nổi phiên bản giới hạn mà ngài Ngữ đã nói!”
Tô Tiểu Noãn giật lấy sợi dây chuyền trong tay Ngữ Lăng Phong, vội vàng đeo lên cổ.
Đây là sợi dây chuyền đã bên cô mười năm, nó sớm đã trở thành một phần của cô, mà điều quan trọng nhất là sợi dây chuyền này là di vật duy nhất mẹ để lại cho cô.
Người đàn ông trước mặt này hoàn toàn giống như một kẻ mới phất lên, chẳng lẽ thứ gì cũng đều phải có giá?
Có tiền là giỏi lắm chắc?
Nhìn hắn thế này, chắc hẳn phải là một phú nhị đại, con của một quan chức cấp cao.
Thấy cô trưng ra vẻ mặt như thể hờn dỗi, Ngữ Lăng Phong lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô không mua nổi những thứ phiên bản giới hạn, nhưng Ngữ Lăng Phong hắn mua nổi.
Về đến nhà, Tô Tiểu Noãn vẫn ngâm mình trong phòng tắm, cố gắng gột rửa những mùi hôi của người đàn ông kia đã lưu lại trên người mình.
Có điều, mọi thứ về người đàn ông đó dường như đã khắc sâu trong lòng cô như một cơn ác mộng.
Đến tối, cô chịu đựng cơn đau xót giữa hai chân, đi đến quán ăn nhỏ của cậu đã mở.
Hà Chí Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tiểu Noãn, có chút lo lắng chạy tới.
“Tiểu Noãn à, vì sao hai ngày nay trông sắc mặt con lại kém thế? Nếu không khỏe thì không cần đến giúp cậu, con cứ nghỉ ngơi hai ngày trước đi.”
Bắt gặp ánh mắt quan tâm của cậu, vành mắt Tô Tiểu Noãn lại có chút chua chát, hiện tại người thật lòng quan tâm cô, cũng chỉ có mình cậu.
“Hà Chí Thành, ông còn muốn làm ăn nữa không? Ông không thấy nhiều khách như vậy, còn đang đợi đồ ăn lên hay sao, mà lại bảo nó nghỉ ngơi, ông không muốn làm ăn hả?”
Tô Tiểu Noãn còn chưa nói được câu nào, thì tiếng hét giận dữ của mợ ở phía sau cô đã vọng đến.
“Bà hét cái gì? Tiểu Noãn không khoẻ, nghỉ ngơi một chút thì làm sao.”
Cậu là một người đàn ông rất thật thà, nhưng bởi vì tính cách chua ngoa của mợ, nên cậu hoàn toàn không thể làm chủ gia đình.
“Cậu, cháu không sao, cháu đi hỏi thăm khách trước.”
Tô Tiểu Noãn không muốn làm cậu khó xử, nên ngay khi nói ra những lời này, đã mau chóng bước vào quán ăn.
“Bà đang làm gì vậy hả? Tiểu Noãn trong người không khỏe, nghỉ ngơi chút thì sao?”
Giọng nói phản đối của cậu từ phía sau truyền đến.
“Hà Chí Thành, ông nuôi một đứa con ghẻ mười năm cũng thôi đi, nó giúp quán xuyến chuyện quán ăn ông còn xót, nó ăn uống vô tội vạ nhiều năm rồi, không phải tiền của tôi chắc? Bây giờ làm việc có chút không phải nên sao? Còn nghĩ bản thân là cô chủ lớn như trước đây á.”
Nghe được những lời mợ nói, vẻ mặt Tô Tiểu Noãn vẫn bình tĩnh, bởi cô đã sớm quen với việc mợ không chấp nhận mình.