Phản ứng non nớt của Tô Tiểu Noãn, đã khơi dậy cảm xúc của Ngữ Lăng Phong đến cực điểm.
Khung cảnh đột ngột xoay chiều, Ngữ Lăng Phong đổi sang chủ động, ôm chặt ót Tô Tiểu Noãn, hôn cô sâu hơn, bàn tay to không ngừng du ngoạn dọc theo đường cong duyên dáng của cô.
Tô Tiểu Noãn cố nhịn lại cảm giác muốn phản kháng, cơ thể đứng cứng ngắc, mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm trên cơ thể cô.
Cô không hề làm ra bất kỳ động tác nào để lấy lòng hắn, nhưng cảm xúc của hắn lại mãnh liệt chết tiệt.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ mất kiểm soát với cơ thể một người phụ nữ như vậy.
Cũng không thể kiềm chế được cảm giác mãnh liệt này, Ngữ Lăng Phong mới ôm Tô Tiểu Noãn, sải bước về phía giường.
Biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Tô Tiểu Noãn liền nhắm mắt cam chịu số phận, bởi cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Sau khi dây dưa, trong căn phòng tràn ngập mùi mờ ám, Tô Tiểu Noãn nằm trên giường cứ như con búp bê giẻ rách với đôi mắt trống rỗng.
Tô Tiểu Noãn bị vứt trên giường như một con búp bê giẻ rách, còn Ngữ Lăng Phong hắn lại mặc áo sơ mi lên, trở về dáng vẻ ưu nhã như không có gì.
Động tác mặc quần áo của hắn rất tiêu sái, còn mang chút vẻ đẹp trai, chiếc áo sơ mi thủ công Armani màu đen, đã tôn lên toàn bộ vóc dáng thon dài của hắn.
Ánh mắt Tô Tiểu Noãn nhìn hắn rất lạnh nhạt, đối với người đàn ông trước mặt này, cô chỉ có thể nghĩ ra bốn chữ — — mặt người dạ thú.
Nhìn người phụ nữ sống dở chết dở trên giường, khóe miệng Ngữ Lăng Phong lại cong lên nụ cười đắc ý và giây sau, một tấm séc trị giá nửa triệu tệ nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Tô Tiểu Noãn.
“Nếu không đủ, tự sắp xếp mà bù vào.” Dáng vẻ cao cao tại thượng của Ngữ Lăng Phong, giống như một vị vua trời sinh.
Mà khi đó Tô Tiểu Noãn lại cảm thấy như đang được bố thí, trong đôi đồng tử quyến rũ sâu sắc lại hiện lên vẻ coi thường khinh rẽ.
“Tôi không cần, tôi chỉ cần lấy lại sợi dây chuyền!”
Nhìn tờ chi phiếu nằm im lìm trên giường, lòng tự trọng còn sót lại của Tô Tiểu Noãn đã bị xé nát.
Người đàn ông này đang xem cô là gì, là loại hàng hoá lấy ra để bán sao?”
“Ha, còn giả vờ cao quý trước mặt tôi? Là chê ít? Một triệu một tháng thế nào?”
Phụ nữ ấy mà, chẳng qua chỉ là hàng hóa với nhiều mức giá khác nhau mà thôi.
Hơn nữa, người phụ nữ này sớm đã bị hắn phá thân, nên chẳng có gì cao quý cả.
“Đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền bẩn là tài giỏi lắm, kiêu ngạo là một căn bệnh, cần phải chữa đó!”
Những lời nói khinh thường Tô Tiểu Noãn vừa nói ra, cổ cô đã ngay lập tức nhận được một lực rất mạnh.
“Nói lại lần nữa những gì em mới nói!”
Lại là loại ánh mắt khinh thường này, bây giờ cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi trên giường của hắn, cô có tư cách gì dùng ánh mắt này nhìn hắn!
Lực tay hắn mạnh đến mức Tô Tiểu Noãn có thể cảm thấy không khí trong phổi ngày càng loãng, chẳng mấy chốc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã đỏ bừng.
“Đau quá... thả tôi ra!”
Hai tay Tô Tiểu Noãn bấu lấy cổ tay hắn, muốn thoát ra, nhưng không biết sao lực tay của người đàn ông này mạnh quá, sự phản kháng của cô hoàn toàn vô dụng, ngược lại càng chọc tức hắn hơn.
Biết sợ rồi?
“Cầu xin tôi, em xin tôi, tôi sẽ thả em!”
Những đường nét hoàn hảo căng ra, đôi mắt hung ác nham hiểm toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
“Tôi xin anh...”
Tô Tiểu Noãn nhắm chặt mắt, không để ý đến lòng tự tôn còn sót lại của mình.
Trước mặt người đàn ông này, cô ngoài thoả hiệp, sẽ không có quyền lựa chọn nào hết.
Cuối cùng đã chịu thua?
Khóe miệng hắn lộ rõ nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Ngữ Lăng Phong chậm rãi thả bàn tay to đang bóp lấy cổ cô, nhưng sắc mặt vẫn đáng sợ u ám.
“Tô Tiểu Noãn, em nhớ đây, em là người tình mà Ngữ Lăng Phong này mua với giá rõ ràng, từ nay về sau, ở trước mặt tôi, phải thu lại cái thái độ kiêu kỳ hèn hạ đó của em cho tôi!”