Trong lòng của những người khác ở Tô gia, Tô Trì Miên quả thực quan trọng hơn.
"Thật sự không có ảnh hưởng gì." Trì Hạ Thanh nói với giọng điệu tương tự.
Tô Cẩn Phong nghe được giọng điệu của cậu thì cho rằng Trì Hạ Thanh đã thỏa hiệp, liền chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ muốn trấn an đối phương, bảo cậu đừng gây chuyện nữa.
"Một nhà các người tiếp tục sống cuộc sống tươi đẹp của mình, tôi sẽ sống cuộc sống của chính mình, về sau không ai quấy rầy ai."
Trì Hạ Thanh là người rất quyết đoán. Một khi đã quyết định điều gì đó thì chắc chắn sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Sự lừa dối và chua xót trong một năm qua đã khiến Trì Hạ Thanh hoàn toàn chết chìm trong thất vọng.
Nếu mọi người trong nhà họ Tô đều đã chọn Tô Trì Miên, cậu cần gì phải bám lấy bọn họ không bỏ chứ?
Trì Hạ Thanh có lòng tự trọng của mình, không muốn ở lại đây tiếp tục làm một người ngoài cuộc.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Trì Hạ Thanh, trong lòng Tô Cẩn Phong có dự cảm không tốt, hơi nheo mắt: "Có ý gì?"
Trì Hạ Thanh lại nói với giọng trong trẻo lạnh lùng: “Từ nay về sau, tôi và Tô Gia sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, gặp được cũng coi như người xa lạ.”
Tô Cẩn Phong nhìn bóng dáng lạnh lùng của Trì Hạ Thanh, cảm giác như lần đầu gặp được cậu.
Khi mới gặp nhau, sự khiêm tốn và phục tùng của đối phương dường như dần mất đi.
Tô Cẩn Phong biết việc quan trọng nhất hắn nên làm bây giờ chính là an ủi Trì Hạ Thanh, nhưng hơi thở hắn đang kìm nén, lại bị chặn lại trong l*иg ngực, Tô Cẩn Phong kìm nén tức giận nói:
"Được, mày đi đi. Khi đi rồi đừng nói mày là người của Tô gia, sau này Tô Gia sẽ không chào đón mày!"
Trì Hạ Thanh cười khẽ, giọng nói mỉa mai lại lạnh lùng: “Tốt nhất là như vậy, tôi không đủ khả năng mua người thân như Tô Gia đây. Các ngươi sẵn lòng chiều chuộng thiếu gia giả danh, nhưng tôi không muốn có nhiều anh em giả chiếm giữ tổ bồ câu như vậy. Điều đó chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm."
Tô Cẩn Phong cảm thấy hơi chột dạ không thể giải thích được khi bị Trì Hạ Thanh mắng.
Tô Trì Miên quả thực đã hưởng thụ cuộc sống phú quý của nhà họ Tô hai mươi năm, bị Trì Hạ Thanh mắng chiếm tổ bồ câu quả thực là rất đúng.
Nhưng Tô Cẩn Phong chủ quan thích Tô Trì Miên hơn, cho nên vẫn cứng cổ nói:
"Em trai giả? Để tao nói cho mày biết, Tô Trì Miên sẽ mãi mãi là người của Tô Gia đây, tao sẽ vui vẻ chiều chuộng em ấy. Em ấy vẫn mãi là em trai ruột của Tô Cẩn Phong đây!"
Tô Cẩn Phong luôn thích xát muối vào vết thương. Biết Trì Hạ Thanh rất cần tình cảm gia đình nên hắn đã cố ý nhắc đến những chuyện này.
Đáng tiếc Trì Hạ Thanh vốn đã thất vọng, không có chút kỳ vọng nào. Cậu chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Cẩn Phong.
"Không thành vấn đề, anh muốn thế nào cũng được."
Tim Tô Cẩn Phong đập thình thịch khi nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Trì Hạ Thanh.
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của cậu, Tô Cẩn Phong phát hiện Trì Hạ Thanh dường như thực sự không còn quan tâm nữa.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Ánh mắt của Trì Hạ Thanh khi nhìn hắn trước kia đầy mong mỏi và khao khát.
Tô Cẩn Phong ngơ ngác nhìn Trì Hạ Thanh kéo vali rời đi, gay gắt hét lớn: "Muốn rời đi thì đừng lấy đồ của Tô gia! Cũng đừng quay lại gây rối với Miên Miên nữa!"
Giọng điệu của Trì Hạ Thanh vẫn lạnh lùng bình tĩnh như cũ: "Tôi không lấy, quay lại cũng không quan tâm."
Mí mắt của Tô Cẩn Phong giật liên hồi, nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của Trì Hạ Thanh, hắn cảm thấy hốt hoảng và mất mát.
Có vẻ như em trai của hắn sắp rời đi thật rồi…