Ngoài miệng hắn là nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hoang mang và khủng hoảng.
Phương Chu tới đây làm cái gì? Thật là tới luyện súng sao, cô luyện mấy thứ này có ích lợi gì.
“Caesar.”
Phương Tuần Giang híp híp mắt, hơi thở trên người hắn lạnh xuống dưới, phát ra cảnh cáo: “Phương diện này tôi càng am hiểu hơn cậu, không cần cậu tới dạy dỗ chị tôi.”
“Tuần Giang.” Phương Chu không có để ý Caesar, hô một tiếng ổn định cảm xúc của Phương Tuần Giang, ý bảo hắn không cần cùng Caesar xung đột ở chỗ này, “Mang chị đi sân huấn luyện luyện súng đi.”
Caesar giơ giơ mi lên, lộ ra biểu cảm “Vụ này tôi rất quen”, hắn ở trước mặt Phương Chu làm một động tác “Mời”, “Quan Chỉ Huy đại nhân khả năng không biết, gần đây bố cục của sân huấn luyện có sửa lại một chút, sân luyện súng đã không ở bên này.”
Nói xong, hắn như là chủ nhà đi phía trước dẫn đường.
Phương Tuần Giang lựa chọn làm lơ hắn, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau Phương Chu.
Tới sân luyện súng, Caesar giang hai tay.
“Được rồi, hôm nay mọi người tạm dừng huấn luyện.”
Tựa hồ là vì làm Phương Chu xấu hổ, hắn làm mọi người đang huấn luyện dừng việc huấn luyện lại, nhường sân cho Phương Chu, lại không có đuổi người đi, làm tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô.
Loại áp lực vô hình này bao bọc lấy Phương Chu làm cô rất khẩn trương.
Nhưng nếu là như vậy, chỉ có tuyến mãng là sinh vật dị hình thuộc loại chủng tộc quần cư, mà cô đang mượn năng lực từ sinh vật dị hình, vậy thì cô có khác gì với Kẻ Thôn Phệ.
Đây cũng không phải ưu thế chân chính của cô.
Vào lúc này, đột nhiên Phương Chu đã nhận ra điểm khác nhau lớn nhất giữa cô cùng Kẻ Thôn Phệ.
Người này, thật là bất luận khi nào chỗ nào đều nghĩ làm cách nào khó xử cô, trả thù cô, xem cô xấu mặt.
Cô hít sâu một hơi, tận lực làm lơ nhân tố bên ngoài, thử nhắm chuẩn bia ngắm, bắn thử.
Không có bất luận huấn luyện gì, không có gì bất ngờ xảy ra hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo hồng tâm, ngay cả vòng ngoài bia ngắm đều không có đυ.ng tới.
Caesar dựa vào một bên nghiền ngẫm mà nhìn nhất cử nhất động của cô.
Phương Chu ẩn ẩn nghe thấy có tiếng cười nhạo, phảng phất như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Chuyện này cũng sẽ không làm Phương Chu cảm thấy nhụt chí, cô không cần bắn trúng hồng tâm, chỉ cần luyện tập đến khi có thể bắn trúng đồ vật là đủ rồi, chỉ là huấn luyện đến loại trình độ này cũng yêu cầu không ít thời gian.
Hiện tại cô khuyết thiếu nhất chính là thời gian, bắn mấy phát đều hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, Phương Chu bắt đầu tự hỏi có lối tắt gì hay không.
Tính xuống dưới, điều duy nhất mà cô có thể đi lối tắt chính là lợi dụng tuyến mãng trong thân thể, năng lực của tuyến mãng là thay đổi hình dạng cùng vật chất, ở phương diện này thật sự có thể trợ giúp cô sao?
Tuyến mãng cảm nhận được nhu cầu của cô đã trả lời “Khẳng định” trong đầu cô, hơn nữa đem ý nghĩ truyền đạt cho cô.
Một con sinh vật dị hình cấp C không tính là cái gì, nhưng trong cơ thể cô là vô số cấp C, cho dù một con chỉ có thể coi như lực công kích cấp D, nhưng tất cả các con cấp C hợp sức lại thì lực lượng của nó không hề yếu hơn sinh vật dị hình cấp B, điểm này khi cô nhận được tuyến mãng cũng đã biết.