Sống Lại Một Đời, Anh Ấy Lại Muốn Yêu Tôi Lần Nữa

Chương 16

Vết mổ sau ca phẫu thuật tim lúc nào cũng đau âm ỉ. Không buốt nhói, nhưng dai dẳng như một luồng tê râm ran luồn dưới da, len lỏi vào từng nhịp thở. Cảm giác ấy khiến Tùng Dương lúc nào cũng thấy nặng ngực, như thể có một vật gì vô hình đè ép lên l*иg ngực không cho cậu thở trọn vẹn.

Chỉ cần ngồi quá lâu, hoặc cử động hơi mạnh một chút, cơn đau lại trỗi dậy. Âm ỉ mà sắc lẻm, nó quấn lấy tim cậu như bàn tay vô hình, từng chút một siết chặt.

Cậu đã quen với nó. Nhưng quen không có nghĩa là chịu đựng dễ dàng hơn. Mỗi lần cơn đau trở lại, cậu vẫn vô thức cau mày.

Tùng Dương đưa tay lên ngực trái, ngón tay khẽ day nhẹ như một cách trấn an bản thân. Cậu cố gắng hít sâu vài lần, dù hơi thở chẳng còn đủ mượt mà.

“Phiền thật…” – Cậu khẽ lẩm bẩm, mắt khẽ nhíu.

Dù vậy, tâm trạng cậu vẫn mang chút mong chờ. Không rõ bạn của anh trai là ai, nhưng nghe nói được đi ăn nhà hàng, còn được mua đồ mới, trong lòng lại có chút háo hức. Dù gì… hiện tại, cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Tùng Bách:

“Anh tới rồi. Ra cửa đi nè.”

Cậu cất điện thoại vào túi, đứng dậy, vẫn giữ bàn tay áp trên ngực. Cơn đau chưa hoàn toàn biến mất, nhưng thôi… ráng chút vậy.

Vừa mở cửa xe, Tùng Bách đã nhận ra ngay sự bất thường.

Tùng Dương ngồi cúi thấp người, sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, hơi thở ngắt quãng. Tay cậu siết chặt trước ngực, cả người như co lại vì đau đớn.

“Dương?! Em sao vậy?” – Tùng Bách hoảng hốt, lập tức vòng qua bên kia, đỡ lấy vai em trai.

Tùng Dương chỉ khẽ lắc đầu, nhưng không nói được gì. Cơn đau vẫn đang gặm nhấm từng nhịp tim, khiến cậu như bị rút cạn sức lực.

Không chút chần chừ, Tùng Bách nhanh chóng lục túi lấy thuốc. Viên nén trắng được đặt vào lòng bàn tay cậu cùng với chai nước suối.

“Uống đi. Từ từ, đừng vội…” – Giọng anh dịu xuống, nhẹ mà đầy lo lắng.

Tùng Dương nuốt thuốc, tay vẫn còn hơi run. Cậu dựa vào vai anh trai, mắt nhắm nghiền, lặng lẽ chờ cho cơn đau rút dần khỏi l*иg ngực.

Một lúc sau, hơi thở cậu ổn định hơn. Dù sắc mặt vẫn chưa khá hơn là bao, nhưng ít nhất cũng không còn nhợt nhạt đến đáng sợ như khi nãy.

“Anh xin lỗi… lẽ ra anh không nên kéo em ra ngoài khi em còn yếu thế này.” – Tùng Bách khẽ nói, tay dịu dàng vuốt nhẹ lưng em trai như để an ủi.

Anh ngồi im một lúc, để Tùng Dương nghỉ ngơi, rồi khẽ hỏi:

“Em còn đi nổi không? Nếu không thoải mái, mình về nhà cũng được. Anh có thể dời lịch với bạn sang hôm khác.”

Giọng anh trầm lặng, đầy quan tâm. Trong ánh mắt ấy, không có gì quan trọng hơn sức khỏe và cảm xúc của người em trai nhỏ đang tựa vai mình.

Một lát sau, màu sắc hồng hào đã dần trở lại trên khuôn mặt Tùng Dương. Cậu ngồi thẳng lưng hơn, hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi. Cơn đau giờ chỉ còn lại âm ỉ như tiếng vọng xa, không còn dữ dội như lúc đầu nữa.

Cậu xoay sang nhìn Tùng Bách, giọng tuy hơi khàn nhưng ánh mắt đã sáng rõ hơn:

“Em ổn rồi… thật đó. Chắc là tại em ngồi chờ hơi lâu nên mới đau lại thôi.”

Tùng Bách vẫn chau mày, bàn tay đặt nơi lưng cậu chưa rời đi. “Em chắc chứ?”

Tùng Dương khẽ gật đầu, nở một nụ cười mỏng:

“Anh đừng lo mà. Em vẫn có thể đi với anh được. Cũng đâu có muốn làm anh thất lễ với bạn đâu.”

Nghe vậy, Tùng Bách lặng đi một giây, rồi mới thở ra, ánh mắt dịu xuống. Anh xoa đầu em trai, giọng trầm ấm:

“Không cần gắng sức đâu nhóc con. Nhưng nếu em thấy ổn thì… mình đi. Lát nữa nếu không khỏe, nói ngay với anh, nhớ chưa?”

“Rồi rồi…” – Tùng Dương lè lưỡi, cười trêu. “Em đâu phải trẻ con đâu.”

Tùng Bách nhìn vẻ mặt bướng bỉnh ấy, bất giác bật cười. Dù cậu em của anh bây giờ đã sống trong một thân xác khác, nhưng cái kiểu ngang ngạnh dễ thương này… vẫn chẳng khác là bao.

Xe lăn bánh rời khỏi khu phố, ánh chiều vàng rải nhẹ qua kính xe, vẽ lên gò má Tùng Dương một sắc ấm dịu dàng. Cậu ngả đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt, lòng thầm mong buổi tối nay sẽ trôi qua bình yên.

***

Trên xe, bầu không khí ấm áp bao trùm. Andy ngồi trong chiếc ghế trẻ em phía sau, hai chân đung đưa, tay ôm gấu bông nhỏ xíu mà bé luôn mang theo mỗi lần ra ngoài. Cậu bé không ngừng hát líu lo, giọng vui vẻ vang lên khắp xe.

“Baba ơi, bạn thân của baba là ai vậy?” – Andy quay sang, đôi mắt tròn xoe đầy sự háo hức và tò mò.

Tuấn Anh liếc gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của con trai mình, liền mỉm cười nhẹ.

“À, bạn của ba là một người bạn rất lâu rồi ba chưa gặp. Ba đã ở nước ngoài quá lâu, nên lần này mới có cơ hội liên lạc lại với cậu ấy.”

“Wow!” – Andy reo lên, mắt sáng bừng lên.

“Vậy ba sẽ giới thiệu con với bạn ba sao? Con sẽ nói ‘Chào chú, cháu là Andy!’ nhé?”

Tuấn Anh bật cười, nhìn qua gương chiếu hậu một lần nữa, thấy con trai của mình đang nghịch ngợm với con gấu bông.

“Đúng rồi, con nói thế thì lịch sự lắm. Chắc chú sẽ rất thích con đấy.”

Andy hí hửng lẩm bẩm tiếp lời chào của mình, rồi quay lại ôm chặt con gấu bông vào lòng, miệng lại bắt đầu hát một bài đồng dao quen thuộc, như thể chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ trọng đại.

Gió nhẹ thổi qua cửa sổ, ánh nắng chiều cuối ngày vàng ấm, chiếu lên gương mặt bé bỏng của Andy. Tuấn Anh nhìn qua gương chiếu hậu, lòng bỗng dịu lại. Anh nghĩ về những ngày tháng đã qua, về Bách Diệp, về những kỷ niệm xa xôi… và không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đứa con của mình tràn đầy sức sống.

Anh ước em còn ở đây...

Tuấn Anh nhìn con trai rồi ngẫm.

======

Khi xe dừng lại trước nhà hàng, Tuấn Anh quay lại nhìn Andy, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng đầy nghiêm túc. Cậu bé đã háo hức không ngừng suốt quãng đường, nhưng giờ là lúc Tuấn Anh cần phải nhắc nhở một chút về phép lịch sự.

“Andy này, khi lên bàn ăn, con phải nhớ giữ phép lịch sự, biết không?” – Tuấn Anh nói nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đầy sự kiên định.

Andy gật đầu, ánh mắt sáng lên như thể đã hiểu ngay. Nhưng vẫn không quên hỏi: “Vậy con có được ăn kem không ba?”

Tuấn Anh mỉm cười, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc:

“Kem thì được, nhưng con phải ngoan. Không được nói leo, không được nhảy nhót lung tung, con phải ngồi yên, ăn từ tốn, hiểu chưa?”

“Dạ rồi, ba!” – Andy đáp với giọng điệu vui vẻ, dù ánh mắt vẫn đầy mong chờ.

Tuấn Anh vỗ nhẹ vào vai con trai, miệng nở nụ cười ấm áp:

“Con ngoan lắm, ba tin con sẽ làm được.”

Cánh cửa xe mở ra, Tuấn Anh bước ra trước, tay nắm lấy tay Andy, dẫn con vào trong nhà hàng.

Cậu bé đi bên cạnh, ngẩng cao đầu, có vẻ rất tự tin, như thể đã sẵn sàng thể hiện hết tất cả sự "lịch sự" mà ba đã dạy.