Cố Thần Hi đạt được điều mình muốn, thì sẽ thoả mãn một mong ước của Trình Uyển Dao, chính là hắn sẽ dẫn cô đến cuộc thi người mẫu đó.
Mà Trình Uyển Dao cũng nhận được một bộ lễ phục hoa lệ như mong đợi, lúc Đoàn Tu Tư đưa đồ cho cô, anh không hề thấy được một biểu cảm vui mừng nào trên mặt cô.
“Cô Trình, sáu giờ tối mai, tôi sẽ đến đón cô, lúc đó cô hãy sửa soạn cho mình thật đẹp.”
Ánh mắt Trình Uyển Dao cực kỳ lạnh lùng, lại là một lần giao dịch kinh tởm, “Tôi biết rồi, anh quay về làm việc đi!”
Dì Bình nhìn bộ váy của cô được mang đến, rõ ràng là rất lộng lẫy, có một số người cả đời cũng không mặc được bộ váy hoa lệ như này, thoạt nhìn liền biết giá trị rất đắt đỏ.
“Cô Trình, bộ váy này rất đẹp, sao cô lại không vui?”
Trình Uyển Dao kéo ghế ngồi xuống, nhìn dì Bình hỏi: “Chắc là dì biết tại sao tôi lại ở biệt thự này.”
Vẻ mặt dì Bình ngơ ngác, dì ấy chỉ là một bảo mẫu bình thường, có một số chuyện dù cho đã biết, cũng phải giữ mồm giữ miệng, bởi đây là sự tôn trọng cơ bản đối với ông chủ.
“Cô Trình, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói lung tung!”
“Dì Bình, dì không cần phải căng thẳng, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi.”
Dì Bình đem chiếc váy cất lại vào hộp, mấy ngày này, Trình Uyển Dao vẫn luôn thờ ơ, nhưng nào ngờ lần này lại mở miệng nói nhiều như vậy, sau đó, dĩ nhiên dì ấy không dám nói nữa!
“Cô Trình, tôi vẫn đang nấu canh trong bếp.”
Trình Uyển Dao nhìn dì Bình vội vàng đi vào bếp, thật tình không còn gì hứng thú nữa, vì trong căn biệt thự này không có người nào là dám nói chuyện với cô.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên của Trình Uyển Dao trong mắt dì Bình đã không tốt, cô là một cô gái nhút nhát và nhìn có vẻ không dễ gần.
Dì Bình đang nấu canh trong bếp, nhưng lại lén lút liếc nhìn Trình Uyển Dao mấy lần.
Quả thật, dì Bình biết hoàn cảnh của Trình Uyển Dao như thế nào, nhưng có một số việc là lựa chọn của một người, người khác không thể nói gì.
Bà thở một hơi dài tiếc nuối, cô là một cô gái rất tốt, bị chà đạp như vậy cũng thật đáng thương, thật uổng phí!
Không có người nói chuyện, Trình Uyển Dao lại trở về phòng, cô lấy ra bộ váy, liếc nhìn nhãn hiệu, cẩn thận xem xét một lượt.
Chỉ là một bộ váy thông thường, nhưng lại có tay nghề tuyệt đẹp, thậm chí có một số nơi còn được làm thủ công thuần túy, không hổ là trang phục của Hoàn Thần.
Giây tiếp theo, cô liền ném chiếc váy đi.
Nếu là trước đây, cô sẽ một lòng muốn tham gia show diễn của Hoàn Thần, còn muốn trở thành người mẫu trong đêm chung kết.
Nhưng bây giờ, cô không muốn có chút liên quan gì đến Hoàn Thần.
Tuy nhiên, cô vẫn muốn xem Eric, nhà thiết kế thiên tài của Hoàn Thần rốt cuộc là thần thánh ở đây, mà có khả năng khiến Hoàn Thần trở thành một tập đoàn đứng đầu trong ngành công nghiệp quần áo ở thành phố L chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi?
Trong khi đó, những người ngoài giới đang có ý kiến khác nhau về Eric, họ cũng vô cùng tò mò về danh tính của anh ấy.
Tương tự, Trình Uyển Dao cũng cảm thấy tò mò! Bởi cô thực sự muốn mặc trang phục của Eric trên sàn catwalk, quả thực, đó là ước muốn cả đời của cô!
Bảy giờ tối, Cố Thần Hi tới biệt thự, cô liền cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng không có cuộc sống riêng khác sao?
Giống như ra ngoài chơi với bạn bè chẳng hạn.
Cố Thần Hi nhìn vẻ mặt không vui của Trình Uyển Dao, rõ ràng là cảm thấy không vui vì sự xuất hiện của hắn, điều này không lạ đối với hắn, bởi dù sao biệt thự này cũng thuộc về hắn.
Dì Bình đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng mối quan hệ giữa hai bọn họ vừa nhìn đã thấy lúng túng, bà không khỏi toát mồ hôi dùm cho Trình Uyển Dao, cứ tiếp tục cãi vã như vậy, cũng không phải cách.
Cố Thần Hi biết chuyện hôm qua là bản thân hơi quá đáng, nên đã chủ động gắp thức ăn vào bát cô, Trình Uyển Dao chỉ liếc nhìn, chứ cũng không ăn.
Nếu không có hợp đồng, chuyển hôm qua cô hoàn toàn có thể tố cáo Cố Thần Hi, còn hiện tại, gắp đồ ăn cho cô, cũng được xem là xin lỗi sao?
Nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không muốn chấp nhận!