Tần Phỉ thở hắt ra, khuôn mặt méo mó: "Vi Vi, em không thể làm vậy, hôn ước không thể hủy bỏ dễ dàng như vậy."
"Cha anh nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ ruột anh thà chết chứ không dám ly hôn. Anh nghĩ tôi sẽ giống với mẹ anh sao?" Thẩm Vi đứng dậy nhìn xuống anh ta: "Anh có đánh giá sai tôi ở chỗ nào không?"
Tần Phỉ cũng đứng dậy: "Vi Vi, em cần gì phải nhắc đến cha mẹ anh? Anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để theo đuổi em, em không biết sao?"
Từ xa, Diệp Hiểu Âu trên mái nhà cong cong nhìn chăm chú xuống đây, ánh mắt dán chặt vào Tần Phỉ. Khi Thẩm Vi quay lại nhìn cô, Diệp Hiểu Âu bước từng bước tiến đến.
"Cuồng ma sủng người yêu, đừng giả bộ đóng vai ở đây nữa, hãy mang theo Diệp Hiểu Âu của anh, vung một đợt đường cho khán giả xem đi. Tôi không có hứng thú."
Tần Phỉ cố gắng kiềm chế, hai tay nắm thành nắm đấm: "Vi Vi, anh hy vọng em suy nghĩ kỹ trước khi nói những lời này."
Thẩm Vi quay người, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, cùng Diệp Hiểu Âu đi ngang qua. Ống kính quay theo Diệp Hiểu Âu, cô hỏi Thẩm Vi: "Vi Vi, A Phỉ giống như đang rất tức giận, đã có chuyện gì xảy ra sao?"
"Anh ta tự nhiên phát rồ lên bảo tôi tự nhiên tiêu xài hoang phí làm gì để mà đoạt mất hào quang của cô, tôi còn chưa nói cô đâu đấy."
Diệp Hiểu Âu khựng lại một chút, hai tay nắm lấy tay Thẩm Vi: "Nói gì vậy? Sao anh ấy có thể như vậy? Chúng ta là chị em tốt, em làm gì chị cũng không cảm thấy tức giận được mà, chị tin em cũng vậy, đúng không?"
"Điều kiện tiên quyết là phải tuân thủ đạo đức xã hội. Chị nói đi?"
"Đó là đương nhiên." Diệp Hiểu Âu vội vàng nói.
Thẩm Vi nháy mắt với cô mấy cái: "Tôi vừa nói chuyện với Tần Phỉ, rất muốn xem hai người vung một đợt đường cho khán giả gặm, cô mau sang bên đó đi?"
"Được!"
Diệp Hiểu Âu bước đi nhẹ nhàng như tiên, nhanh chóng đi đến chỗ Tần Phỉ.
Thẩm Vi vừa đến cửa thì bị nhân viên chương trình chặn lại: "Thẩm tiểu thư, hôm nay ngài là khách quý đặc biệt, theo kịch bản chương trình, có một chuyên mục trực tiếp tương tác với khán giả, khoảng hai mươi phút, cô có thời gian không?"
"Có."
Thẩm Vi được đưa lên tầng hai, ngồi trên ghế sofa chuyên dụng.
Sau lời giới thiệu ngắn gọn của MC, Thẩm Vi gật đầu chào hỏi trước camera: "Mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Thẩm Vi."
[Thẩm tiểu thư phối đồ rất giỏi, toàn thân mặc dù đều là thương hiệu bình dân nhưng chị mặc lên rất có cảm giác cao cấp, bình thường chị cũng mặc hàng hiệu sao?]
[Nhìn chị xài tiền thật sảng khoái. Trong thực tế chị cũng tiêu xài như vậy sao?]
[Nhà chị sắp phá sản sao?]
[Mối quan hệ giữa chị và Tần Khiêm là gì?]
...
Trên màn hình, những câu hỏi liên tục xuất hiện, Thẩm Vi nở nụ cười: "Từng câu một nhé."
“Tôi không quan tâm đến thương hiệu, chỉ chọn những gì mình thích nên tôi có thể mặc bất cứ thương hiệu nào. Nói thật, tôi chỉ đơn giản là thích những thứ quen thuộc bởi vì dùng những đồ mà mình quen thuộc thì sẽ không dễ mắc sai lầm. Tôi có một người bạn có thể phối màu xanh lá, hồng, cam chanh và vàng huỳnh quang với nhau mà vẫn rất đẹp, đó mới thật sự là bản lĩnh.”
"Dùng tiền thoải mái cũng tốt! Tôi mua ba chiếc đồng hồ, giá tiền không quá đắt, mấy chiếc đồng hồ đeo tay này đều có giá trị bảo đảm. Đeo vài lần, không thích có thể bán lại, khả năng lỗ vốn không cao. Tất nhiên, tôi chỉ nói là nó có giá trị bảo đảm, muốn kiếm lời thì khó hơn, mua đồng hồ không phải là một kênh đầu tư tốt."
Trong khi Thẩm Vi đang trả lời trực tiếp, Tần Phỉ và Diệp Hiểu Âu dắt tay nhau vào nhà. Hà Dương lúc này đang cười lớn: "Quá mất mặt, Thẩm Vi thiếu điều chỉ muốn nói thẳng ra, chỉ có kẻ ngu mới mua một chiếc đồng hồ nạm đá thạch anh không đáng giá với giá 1,2 triệu mà sau đó bán lại chỉ được 600 ngàn?"
Sắc mặt Diệp Hiểu Âu thay đổi đột ngột, không ngờ có một chuyên gia cũng đang phổ cập trên màn hình cũng gật gù đồng ý với kiến thức của Thẩm Vi: [Đúng vậy, đồng hồ chỉ có thể nói là có giá trị bảo đảm, những món đồ xa xỉ hàng hiệu số lượng giới hạn mới là khoản đầu tư tốt nhất, đặc biệt là hai chiếc đồng hồ mà Thẩm Vi mua cho mẹ và bà ngoại đều là phiên bản giới hạn, sau này có khả năng sẽ tăng giá. Vừa rồi hành động của chị Âu là tiêu xài không có suy nghĩ, mua trang sức là lựa chọn tốt, mua đồng hồ đắt tiền như vậy thực sự không có ý nghĩa, giá trị bảo đảm của chiếc đồng hồ này sẽ không vượt quá 60%.]
Thẩm Vi tiếp tục trả lời: "Phá sản? Đúng là Tinh Nặc gặp nguy cơ, nhưng nguy cơ đó đã được giải quyết, không còn vấn đề quá lớn. Nói về phá sản vào lúc này là quá sớm."
"Mối quan hệ giữa tôi và Tần Khiêm là gì? Tôi là chủ nợ của anh ta, hồi trước khi còn học đại học, mỗi lần anh ấy luôn mượn tài liệu của tôi để chép nhưng không bao giờ nhớ mà trả lại. Làm hại tôi sau đó phải luôn làm hai phần tài liệu để cho anh ấy mượn."
Khán giả bình luận: [Anh ta không phải tốt nghiệp đại học vô danh sao?]
Thẩm Vi cười ngượng ngùng: "Thật ra, người nói câu này học đại học nào? Ít nhất trong mắt tôi, trường đại học này vẫn rất tốt."