Vì Anh Cong Một Chút

Chương 46

Ngày hôm sau, Thời Tiên và Lục Diên Trì dậy từ sớm, thu dọn hành lý rồi di chuyển tới hồ Bà Dương xem chim di cư.

Động tác cả Thời Tiên rất dứt khoát, đánh răng rửa mặt thay quần áo, đội cái mũ nữa lên là xong việc.

Người dong dong dài dài lại là Lục Diên Trì. Trước khi anh thu dọn xong một vali hành lý lớn kia, anh còn phải skin care cái đã. Nào là tẩy trang, tonner, cấp ẩm, chống nắng cho mặt, rồi lại chống nắng toàn thân, cổ tay chân các thể loại.

Thoa kem chống nắng một lần rồi lại bôi đi, định bôi thêm lần nữa.

Thế đấy ạ, mỹ nam học viện mỹ thuật, mỗi lần ra cửa chỉ hận không thể ngâm mình trong kem chống nắng luôn thôi.

Anh bóp đủ lượng dùng rồi lại ném cho Thời Tiên: “Này, bôi ít kem chống nắng đi.”

Thời Tiên lắc đầu: “Không cần đâu.”

Lục Diên Trì kiên trì: “Mặt trời chói chang thế kia, cậu không muốn bị cháy nắng thì mau bôi tí đi. Yên tâm, kem chống nắng này khô nhanh lắm, cũng không có nâng tone gì đâu, với cả dùng xong rồi dùng sữa rửa mặt là đã sạch rồi.”

Thời Tiên nhìn lọ kem chống nắng chống nắng trong tay, của thương hiệu Lancome, cậu không hiểu về kem chống nắng lắm nhưng độ nổi tiếng của Lancome thì cậu cũng từng nghe qua rồi.

Cậu nghĩ, trước mặt Lục Diên Trì cậu chỉ có thể dựa vào nhan sắc nên đành bôi qua loa cho xong.

Lục Diên Trì cũng biết Thời Tiên không quá chú trọng chống nắng, màu da mặt và chân của cậu đều đồng tone. Bây giờ có bôi kem chống nắng cũng chỉ tùy tiện trát vài đường. Đúng là đẹp trời sinh.

Lục Diên Trì lại đành phải tự mình động thủ. Anh lấy một lượng kem chống nắng vừa đủ, bôi lên mặt, cổ, tay Thời Tiên.

Lòng bàn tay ấm áp thô ráp khẽ vuốt qua phần da thịt lộ ra bên ngoài của cậu, Thời Tiên không khỏi liếc Lục Diên Trì một cái. Liếc xong rồi cậu lại nghĩ, chỉ giúp bôi kem chống nắng thôi mà, đâu cần phải sợ bóng sợ gió thế làm gì.

Lục Diên Trì tỉ mỉ bôi kem chống nắng cho Thời Tiên rồi thì quay đầu ra hiệu cho Thời Tiên cũng bôi cho anh với: “Sau cổ tôi cứ cảm thấy bôi chưa đều, cậu bôi lại cho tôi với.”

Khóe môi Thời Tiên giật giật: “….”

Hóa ra là chờ hố cậu lúc này đây.

Kịch bản bôi kem chống nắng cho nhau, cậu vẫn biết đấy nhé.

Vẻ mặt Thời Tiên lạnh nhạt mà bóp kem chống nắng ra, thoa đều lên sau cổ anh.

Trước mặt hai người là kính toàn thân, Lục Diên Trì nhìn mỹ nhân đang thoa kem chống nắng cho mình trong gương, mắt hoa đào cong cong, cười trộm suốt.

Bôi kem chống nắng xong rồi, đi thôi. ×

Bôi kem chống nắng xong rồi, tiếp theo phải dưỡng ẩm. √

Rất nhiều loại kem chống nắng sau khi bôi xong sẽ bị hiệu ứng bóng dầu. Mỹ nam học viện mỹ thuật lúc nào cũng chú trọng hình tượng, không thể nào chấp nhận mặt mình lúc nào cũng bóng nhẫy soi gương được. Anh cầm phấn phủ phủ lên mặt, lại làm cho Thời Tiên y chang mình.

Gương mặt căng bóng sáng mịt đã được tạo ra thế đấy.

Với mấy cái này, Thời Tiên không biết nên nói gì nữa.

Cậu chỉ biết phân biệt vài thương hiệu mỹ phẩm thôi.

Make Up Forever.

Cái này thì chưa nghe qua bao giờ cả.

Sau khi làm tốt công tác chống nắng rồi, lúc này Lục Diên Trì mới đóng nắp vaili đã thu dọn xong lại, cùng Thời Tiên đi xuống lầu ăn sáng. Bún gạo Giang Tây ở đây ăn rất ngon, hai người chọn đại một quán ven đường gọi hai bát ăn sạch, sau đó đón taxi tới công viên đầm lầy hồ Bà Dương chơi.

Hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ dài. Người ở khu du lịch cũng không còn quá đông nữa.

Hai người mang đủ thức ăn, nước uống nên dành trọn một ngày ở hồ Bà Dương. Hành trình không gấp nên rất thong thả dạo chơi.

Xem phong cảnh, chụp tấm ảnh, tâm sự đôi câu.

Tranh thủ được nửa ngày nhàn hạ trong kiếp phù du.

Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện, đề tài cũng rất tản mạn.

Thời Tiên xem như là một người mê chim, cậu đi xem hết mọi loại chim ở khắp nơi. Lúc năm nhất, cậu đã đến thăm tất cả các địa điểm để xem chim di cư quanh Hàng Châu. Tới năm hai thì bắt đầu lên kế hoạch đi ra ngoài tỉnh.

Hồ Bà Dương có rất nhiều loài chim quý hiếm di cư về Thời Tiên đều nhận biết cả. Cậu nói cho Lục Diên Trì biết đây là loại chim gì, cứ như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ vậy.

Lục Diên Trì giơ máy lên chụp mấy tấm ảnh chim di cư trong hồ, cũng cảm nhận được sự yêu thích thật lòng của cậu với chim chóc, anh bảo: “Nhìn ra được cậu thực sự thích chim nhỉ, tài liệu luyện tiếng anh cũng là phóng sự BBC về thế giới động vật. Avatar cũng để hình chim non. Đến cả lễ Quốc Khánh cũng chạy tới hồ Bà Dương xem chim di cư nữa…”

Thời Tiên không quá yêu thích loại động vật nào, nhưng sẽ thiên vị chim chóc hơn. Cậu bảo: “Chim chóc rất đáng yêu mà, cũng rất chữa lành. Hơn nữa chim còn chung tình.”

Lục Diên Trì đáp: “Cái này thì đúng thật, rất nhiều loại chim cả đời chỉ có một phối ngẫu.”

Anh dừng một chút rồi nói thêm: “Hơn nữa, lúc chim theo đuổi bạn tình, điệu nhảy của nó vừa đáng yêu vừa vui mắt.”

Thời Tiên mím môi cười, giống đực theo đuổi bạn đời xưa giờ vẫn luôn bất chấp thủ đoạn, ví dụ như cậu.

Cậu cầm kính viễn vọng nhìn đàn chim đang bay nơi xa xa.

Lục Diên Trì lại tìm đề tài nói chuyện với cậu: “À, thế cậu thích chim gì nhất?”

Thời Tiên bảo: “Hải âu mày đen lang thang.”

Lục Diên Trì cảm thấy kiến thức của mình thật hạn hẹp: “Tôi chưa từng nghe tới bao giờ.”

Thời Tiên mỉm cười: “Ai không nghiên cứu thì sẽ không biết được đâu. Hải âu mày đen lang thang là một loài chim quý hiếm sinh trưởng ở lục địa Nam Cực. Loài chim này có đôi cánh rất dài, chim non một khi cất cánh có thể bay trên biển sáu bảy năm không chạm đất cũng được.”

Hơn nữa hải âu đen lang thang cả đời cũng chỉ có một bạn đời, thỉnh thoảng cũng có vài tuyển thủ làm gay.

Lục Diên Trì gật gật đầu: “Đúng là lãng mạn thật.”

Thời gian đã về chiều, đúng lúc hai người đi tới bên hồ, dõi mắt trông về phía xa, cảnh sắc tráng lễ lọt vào tầm mắt. Lục Diên Trì dễ dàng nhớ tới một câu danh ngôn cổ trong sách giáo khoa: “Lạc hà dữ cô vụ tề phi -Thu thủy cộng tràng thiên nhất sắc.”

Lục Diên Trì còn nhớ tới giới thiệu wechat của Thời Tiên: “Ngắm nhìn thế giới, ngắm nhìn anh.”

Đúng là Thời Tiên đang ngắm nhìn thế giới này.

Cũng không biết, rốt cuộc cậu muốn ngắm nhìn ai.

Thời Tiên dang rộng đôi tay chạy vυ't lên. Vô số chim di cư bị dọa sợ vội vàng cất cánh bay. Thời Tiên đứng lặng ở giữa chúng, tựa như một chú chim non đang đắm mình trong gió, có thể cất cánh bay bất cứ lúc nào, một đi không trở lại.

Lục Diên Trì giơ máy ảnh lên, chụp lại cảnh này.

Đó là một ngày ánh mặt trời đẹp nhất, hoàng hôn nhuộm màu vàng kim lên khắp thiên địa rộng lớn.

Nhϊếp ảnh gia trường kỳ săn ảnh ngoại cảnh đều biết, trong một ngày, thời gian có được ánh sáng tốt như vậy chỉ chừng 20 phút.

20 phút này, chính là Magic Hour của nhϊếp ảnh gia.

Ánh hoàng hôn vừa dịu vừa trầm, Thời Tiên đứng ngược sáng, chìm trong Magic Hour của mình, đẹp tựa như ảo mộng.

Lúc về đi tàu cao tốc, Lục Diên Trì cầm iPad, luôn chăm chú vẽ bức tranh này.

Có ảnh đẹp làm mẫu, Lục Diên Trì hạ bút thành văn, dễ dàng vẽ được tranh minh họa.

Tranh minh họa Thời Tiên, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, chim bay đầy trời, cứ như có thể bay xa bất cứ lúc nào.

Lục Diên Trì không share bức tranh này cho Thời Tiên mà tự mình giữ lấy, làm tranh dán tường.