Vì Anh Cong Một Chút

Chương 45

Dù da mặt Lục Diên Trì dày tới mức có thể chống đạn nhưng giờ phút này anh vẫn cảm thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng, tự bản thân đã cảm thấy ngại chết đi được.

Trong nháy mắt kia, anh đúng là bị trúng tà nên mới nghiêng đầu mà nhìn Thời Tiên cho được.

Dù chỉ hấp tấp vội vàng nhìn thoáng qua nhưng tất cả hình ảnh đều khắc sâu trong đầu Lục Diên Trì, anh có muốn đuổi đi cũng không đuổi được.

Cơ thể Thời Tiên, trắng nõn như bạch ngọc không tỳ vết, cậu còn mới tắm bằng nước ấm nên da thịt hồng hào. Trong phòng tắm kính thủy tinh bị hơi nước làm mờ, giữa không gian mờ mờ ảo ảo, cơ thể mảnh khảnh đơn bạc của Thời Tiên lại càng thêm mê hồn.

Lục Diên Trì không nhìn được cụ thể chi tiết nhưng chỉ liếc mắt một cái cũng khiến anh miệng đắng lưỡi khô, cả người căng cứng.

Nếu mà nhìn tường tận hết, anh sẽ phát điên mất.

Tim Lục Diên Trì đập thình thịch như trống dồn, trong lúc bối rối ấy, Thời Tiên đã mặc xong quần áo đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cậu vừa tắm nước nóng xong, cơ thể kia ấm áp ẩm ướt như anh tưởng tượng, tựa như hải yêu chốn biển rộng mênh mang, hấp dẫn người tới gần thăm dò.

Sao lại có người như thế được chứ?

Cậu mang vẻ đẹp phi giới tính, vượt thời gian, cho dù là nam nữ già trẻ đều cảm thấy thần phục.

Lục Diên Trì cam nguyện quỳ gối trước nhan sắc này.

Đương nhiên Thời Tiên nhận ra Lục Diên Trì bất thường. Dù là ai, kể cả nam đi nữa, nhìn trộm người ta tắm rửa bị bắt gặp, vẻ mặt đương nhiên sẽ ngại ngùng. Điều mà cậu không chú ý tới là những suy nghĩ điên loạn, binh hoang mã loạn trong đầu Lục Diên Trì.

Thời Tiên cảm thấy rất bình thường với chuyện mình bị nhìn ngó. Cậu là gay không sai, nhưng cậu cũng là một người đàn ông. Thứ cậu có Lục Diên Trì cũng có, nhìn qua thì có gì khác nhau đâu.

Vốn liếng của cậu không tệ, có gì mà phải ngại ngùng.

Thời Tiên xốc chăn mỏng lên, ngồi lên giường, cầm cuốn tiểu thuyết trinh thám đã đọc hết phân nửa lên, tiếp tục xem.

Lục Diên Trì: “….”

Lục Diên Trì lại sắp nổ tung rồi.

Tôi nhìn trộm cậu tắm rửa đó, mau hỏi tôi đi! Hỏi tôi đi!

Khổ nỗi, Thời Tiên lại chẳng thèm rên tiếng nào, cứ thế mà xem sách cơ.

Lục Diên Trì chỉ đành chủ động đi đầu thú: “Mới rồi tôi có liếc cậu một cái, thật đấy, chỉ liếc đúng một cái thôi.”

Thời Tiên lạnh nhạt “ừ” một tiếng, bảo: “Tôi biết rồi.”

Giọng Lục Diên Trì trầm khàn hẳn đi: “Cậu không muốn hỏi gì sao?”

Thời Tiên lật tiếp trang sắc, vẻ mặt vẫn lặng như tờ: “Không phải anh đã nói rồi sao, anh chỉ liếc qua mà.”

Lục Diên Trì cứng họng.

Vốn dĩ chuyện này cứ thể qua thôi, Thời Tiên cũng chẳng để trong lòng, Lục Diên Trì xuôi theo cậu xem như không có chuyện gì xảy ra là xong chuyện. Nhưng khổ nỗi Lục Diên Trì lại quen thói cợt nhả người ta hết lần này tới lần khác, cứ phải gay chết mới thôi. Thế là anh lại bình một câu đầy đê tiện: “Mê người ghê á!”

Thời Tiên khép sách lại, ánh mắt lạnh băng bắn qua.

Trong đầu Lục Diên Trì giờ chỉ toàn đạn mạc: “Nào nào, đại mỹ nhân da^ʍ lên nào.”

Vốn Thời Tiên chẳng thèm bận tâm chuyện mình bị nhìn lén lúc tắm, để Lục Diên Trì nhìn thấy cũng là chuyện ngoài ý muốn. Anh cũng bị cậu nhìn một cái, giờ anh nhìn lại cậu là huề tôi.

Mà anh ta nhìn thì nhìn đi, nhìn rồi lại còn muốn lả lơi một phen nữa, thế thì không được rồi. Thời Tiên không thể nào mặc kệ cho được.

Ánh mắt cậu nặng nề nhìn sâu vào mắt Lục Diên Trì, giọng nói ướt sũng như nước xuân, trầm thấp, khô cằn, gợi cảm, câu người: “Còn có thứ mê người hơn nữa kìa, anh muốn thử chút không?”

Lục Diên Trì hơi chống khủy tay xuống giường, nâng người lên. Anh nhìn Thời Tiên tỏa ra khí chất ma mị quyến rũ, hầu kết trượt liên hồi, cơ thể căng chặt.

Thời Tiên ném sách qua một bên, bàn tay trắng như bạch ngọc xoa mặt Lục Diên Trì. Ngón tay cậu dừng lại trên cánh môi anh. Màu môi Lục Diên Trì khá nhạt, đầy đặn gợi cảm như môi 3D. Ngón tay Thời Tiên khẽ đè xuống, dùng lực xoa nắn khiến cho màu môi anh chuyển đỏ trong nháy mắt.

Môi Lục Diên Trì bị xoa nắn hung tợn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Đại mỹ nhân mà da^ʍ lên thì hăng hái thật!!!

Thời Tiên cúi đầu xuống cứ như đang muốn hôn anh, nhưng cuối cùng lại không làm thế.

Nếu đây là bạn trai cậu, dám lả lơi với cậu như thế, chắc chắn cậu sẽ hôn cho người ta mê tình loạn ý, thở dốc dồn dập. Cậu sẽ dùng hành động thực tế dạy cho anh biết đừng có đùa với lửa.

Nhưng Lục Diên Trì không phải.

Tính Lục Diên Trì vốn nói không lựa lời, là một thẳng nam bỡn cợt bất kể người hay quỷ.

Đột nhiên Thời Tiên cảm thấy đùa chẳng vui nữa.

Cơ thể cậu ngả về sau, lại dựa lên gối đầu tiếp tục đọc sách.

Lục Diên Trì bị hành động của Thời Tiên làm cho ngơ ra.

Nào có ai gặp qua thể loại người mới một giây trước còn đang mồi chài người ta, giây tiếp theo đã quay về hình tượng hiền nhân cơ chứ.

Lục Diên Trì nhớ lại một màn vừa rồi, cười thầm.

Anh tự hỏi chính mình: Muốn hôn môi không?

Ừm.

Nếu là nam sinh khác, cút xa được bao xa thì cút mau, đừng làm ông tởm lởm.

Nhưng, là Thời Tiên đấy.

Lục Diên Trì còn rất mong Thời Tiên hôn luôn đi.

Đó chỉ đơn thuần là sự tò mò của chàng trai mười chín tuổi về những điều xa lạ. Anh có hơi muốn thử xem, hôn môi với Thời Tiên sẽ có cảm giác gì.

Nhưng hiển nhiên, còn lâu Thời Tiên mới hôn môi với anh.

Thời Tiên quá mức lý trí, cậu thả bả lại thì được nhưng tuyệt nhiên không để mình sa chân vào.

Lục Diên Trì nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiên, càng tò mò hơn.

Đại mỹ nhân thế này, sau này sẽ mất khống chế vì ai, nổi điên vì ai đây?