Ánh mắt Chu Cảnh Hồng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Bất kể Tề Đàn có thực sự biết đoán mệnh hay không, lời mà nhà họ Chu đã nói ra thì tuyệt đối không thể thu hồi!
Chỉ cần ngày nào cô ta còn không đồng ý hiến thận cho Tư Tư, thì ngày đó đừng hòng tìm được việc làm!
"Liên hệ ngay với ông chủ Douyin, khóa tài khoản của Tề Đàn, tôi không muốn nhìn thấy cô ta!"
Trợ lý nhanh chóng trả lời: "Chu tổng, đối phương đã từ chối, nói rằng nhà họ Tạ đã gọi điện đến yêu cầu họ quan tâm cô Tề nhiều hơn, việc khóa tài khoản... là không thể!"
Nhà họ Chu chỉ là đại gia ở Giang Thành, sao có thể sánh được với nhà họ Tạ giàu có nhất Trung Hoa được?
Chu Cảnh Hồng tức giận đến suýt ném điện thoại.
"Vậy thì tìm vài đứa antifan, bảo bọn chúng bôi nhọ, kích động dư luận, bất kể bằng cách nào cũng phải khiến cô ta không thể livestream được nữa, còn cần tôi dạy tận tay sao?"
"...Vâng."
Đến thư ký cũng ngán ngẩm, bức ép con gái thật hiến thận cho con gái giả, đến tiểu thuyết cũng không viết ra được tình tiết máu chó như vậy!
Tạ Minh Triết chỉ cần búng tay một cái cũng có thể khiến nhà họ Chu phá sản, đã không lấy lòng thì thôi mà còn muốn chống đối họ?
***
Hôm sau, đúng giờ như đã hẹn, Tề Đàn bắt đầu livestream.
Chỉ sau vài giây, số lượng người xem đã vượt quá hai nghìn.
"Chào mọi người." Tề Đàn chào hỏi.
[Tôi từ hot search qua, không biết là đại sư thật hay giả đây?]
[Tỷ phú Tạ Minh Triết và Tô Diễm có phải là cha con ruột không? Tôi muốn biết kết quả!]
[Hy vọng hôm nay tôi có thể trở thành người may mắn, muốn được thấy ma một lần.]
[Tầng trên: Chơi liều thế anh bạn!]
[Tôi không giống mấy người, tôi chỉ muốn ăn dưa thôi.]
Vì có rất nhiều người mới vào nên Tề Đàn đã nói lại yêu cầu xem bói.
"Những ai bốc được túi may mắn, hãy donate "Thần Tài giáng lâm", có thể xem tướng, tìm người, giải quyết những rắc rối tâm linh, v.v."
Túi thần tài vừa tung ra đã ngay lập tức bị cướp đi.
Người dùng may mắn có ID "Ultraman No Light" nhanh chóng donate "Thần tài giáng lâm" và nóng lòng yêu cầu kết nối.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một thiếu niên đẹp trai, nhìn qua bối cảnh phía sau có vẻ như đang ở thư viện.
"Đại sư, gần đây hình như tôi gặp phải ma!" Vu Hạo hạ giọng, vẻ mặt lén lút.
[Chắc cậu này là sinh viên đại học, nhìn mặt vừa non vừa ngốc. Haha]
[Soái ca, anh có bạn gái chưa?]
[Có chút quen quen, đồng phục này không phải là sinh viên Đại học Giang Nam sao?]
[Tôi cũng học ở Giang Nam, được rồi, giờ tôi sẽ đến thư viện ngay!]
Tề Đàn nhướng mày, "Kể tôi nghe."
Vu Hạo lập tức ngồi thẳng người, hắng giọng: "Chuyện này bắt đầu từ vài ngày trước."
"Lúc đầu tôi cũng không để ý, cho đến một lần gọi video với bạn gái, cô ấy phát hiện cốc nước sau lưng tôi không giống với vị trí trước đó, mà lúc đó trong ký túc xá chỉ có một mình tôi."
“Tôi tự an ủi bản thân là do bạn gái nhìn nhầm, nhưng hôm qua khi chuẩn bị tắm, tôi tận mắt nhìn thấy cái cốc tự di chuyển. Lúc đó tôi rất sốc, đến bây giờ cũng không dám quay về ký túc xá.”
"Từ lâu đã nghe nói ký túc xá nam của Đại học Giang Nam từng có người chết, không lẽ tôi xui xẻo đến nỗi gặp phải sao?", nghĩ đến đây, Vu Hạo rùng mình.
Cậu ta đã nói với bạn cùng phòng, nhưng bọn họ đều không tin.
Cậu ta tìm quản lý ký túc xin đổi phòng, nhưng sau khi nói lý do, quản lý liền trực tiếp gọi cho giáo sư tâm lý học của Đại học Giang Nam nói đầu óc cậu ta có vấn đề.
Cậu ta phải mất nửa giờ để chứng minh mình không phải kẻ thần kinh!
[Chỉ di chuyển một cái cốc? Con ma nào mà rảnh vậy?]
[Ký túc xá nam Đại học Giang Nam từng có người chết? Sao tôi không biết nhỉ?]