Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con

Chương 30

Dư nhị gia hoàn toàn không muốn nhìn thấy Xuân Đào, gã mới không tin nàng là tới trả tiền, nghe nói Dương Đại Hà tới nên lúc này gã mới lại đây.

Người có thể một mình đánh chết một con hổ cũng không nhiều lắm!

Gã từng đề nghị bảo Dương Đại Hà lại đây trông coi sòng bạc để trả nợ cờ bạc, nhưng Dương Đại Hà không đồng ý.

Hiện tại còn chưa đến kỳ hạn mà Dương Đại Hà lại chủ động đến đây, xem ra hắn đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc con hổ đâu có dễ dàng bị đánh chết như vậy?

Xuân Đào không vui mà nhíu mày, nghĩ nàng đã chết rồi sao?

Xuân Đào trực tiếp lấy 500 lượng trong lòng ngực ra đập lên trên bàn, nhướng mày nói: “Dư nhị gia, đếm một chút đi?”

Trên bàn tất cả đều là ngân phiếu mười lượng và bạc.

Từ Xuân Đào nghèo kiết xác đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy, Dư nhị gia có chút không phản ứng kịp.

Đừng nói là gã, ngay cả Trương Nhị Cẩu ở bên cạnh cũng chút không phản ứng kịp.

Đây vẫn là Từ Xuân Đào mà gã ta quen biết lúc trước sao?

Trương Nhị Cẩu nhận được ánh mắt của Dư nhị gia, tiến lên đếm ba lần, xác nhận thật sự là 500 lượng, không thiếu một lượng nào!

Đây, đây…

Dư nhị gia có chút há hốc miệng, bọn họ kiếm từ đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Dư nhị gia đã đếm xong chưa? Cũng trả giấy nợ lại cho ta đi!”

Dư nhị gia hoàn toàn không ngờ Xuân Đào là thật sự tới trả tiền nên hoàn toàn không lấy giấy nợ ra, vẫn còn ở trong phòng thu chi.

Trong thời gian Trương Nhị Cẩu đi lấy, ánh mắt của Dư nhị gia không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người Xuân Đào và Dương Đại Hà, làm thế nào cũng nghĩ không ra nổi.

Hiện tại thật sự quá tà môn.

Từ Xuân Đào nghèo kiết xác thế mà lại trả được 500 lượng tiền nợ cờ bạc, Ngưu Lợi Phong tính tình nóng nảy đột nhiên trở nên hào hoa phong nhã.

Nhưng mà người bị Dư nhị gia gã theo dõi, muốn chạy chỉ sợ không dễ dàng như vậy!

Bỗng nhiên Dư nhị gia cười nói: “Xuân Đào, có muốn lại đánh cược một lần nữa hay không?”

Ánh mắt của Xuân Đào sắc bén như đao, nhìn chằm chằm gã, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hiện tại ta đã hoàn lương, Dư nhị gia vẫn đừng nên có ý đồ xấu gì với ta thì hơn”

“Ngươi đã trả nợ cờ bạc rồi, sợ cái gì chứ?”

Dư nhị gia đuổi theo không bỏ, chính là muốn Xuân Đào lại đánh cược.

Dương Đại Hà ở bên cạnh thấy vậy thì tức giận đến mức muốn đi lên đánh Dư nhị gia, nhưng không ngờ lại bị Xuân Đào ngăn cản.

Dương Đại Hà có chút giật mình mà nhìn về phía nàng, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đánh cuộc?

Gương mặt của Xuân Đào tươi đẹp như hoa đào, cũng không có tức giận, thấy Trương Nhị Cẩu lại đây, trực tiếp lấy đi giấy nợ trong tay gã ta.

Sau khi thẩm tra đối chiếu thấy không có sai lầm, nàng quay đầu nhìn về phía Dư nhị gia nói: “Chuyện xấu vẫn nên làm ít một chút sẽ tốt hơn, vì sao ta lại thua nhiều như vậy, ta nghĩ trong lòng ngươi và ta đều biết rõ ràng. Quá khứ ta nhận thua, nhưng mà về sau nếu ngươi còn dám có ý đồ gây rối đối với người bên cạnh ta thì đừng có trách ta không khách sáo, Dư, nhị, gia!”

Đồng tử của Dư nhị gia co rụt lại, nhìn Từ Xuân Đào, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra cái gì?

Nói hết lời, Xuân Đào liền kéo Dương Đại Hà đi ra ngoài.

Trương Nhị Cẩu quay đầu nhìn về phía Dư nhị gia, chỉ nhìn thấy vẻ mặt âm u của đối phương, làm Trương Nhị Cẩu sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng.

“Dư nhị gia, có cần tiểu nhân đi dạy dỗ nàng một trận không?”

Dư nhị gia giơ tay lên nói không cần.

Gã không tin con ma cờ bạc tám năm Từ Xuân Đào này sẽ thật sự có thể cai nghiện cờ bạc, chỉ cần nàng lại đến sòng bạc, gã sẽ có cách làm nàng thua đến rối tinh rối mù, chỉ là…

“Ngươi đi điều tra xem vì sao Từ Xuân Đào lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?”

Chẳng lẽ Dương Đại Hà thật sự lại đánh chết bốn con hổ?

Trương Nhị Cẩu vội vâng một tiếng.

Mới vừa đi ra ngoài một bước, Trương Nhị Cẩu giống như nhớ tới cái gì đó, nói: “Dư nhị gia, Ngưu Lợi Phong vừa hôn mê bất tỉnh!

Dư nhị gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Đánh tiếp, đánh tới chết mới thôi”

Trương Nhị Cẩu khϊếp sợ, sợ hãi nói: “Dư nhị gia, hắn chính là con trai của thôn trưởng thôn bọn ta, hơn nữa vợ của hắn là bà con họ hàng xa của Trương gia ở trấn trên, chỉ sợ chúng ta không đắc tội được…”

Trương Nhị Cẩu sợ Trương gia tức giận, đến lúc đó hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Nhưng Dư nhị gia giống như không hề để ý: “Sợ cái gì, Trương gia sắp đổ rồi!”

Dư nhị gia khoanh tay rời đi, Trương Nhị Cẩu đứng ở tại chỗ tất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Trương gia giàu có như vậy, sao có thể nói đổ là đổ?

Nhưng lời này là Dư nhị gia nói, gã ta cũng không dám không tin.