“Đây là bánh phù dung, nương mua cho các con, mỗi người một khối ~”
Tiểu Từ Phúc vô cùng cẩn thận mà tiếp nhận khối bánh của mình, cắn một miếng, rất thơm và ngọt ~
Từ Quý vừa rồi còn có vẻ mặt bất mãn cũng lập tức tiến vào hình thức thèm ăn:
“Từ Xuân… Nương, sao gần đây nương luôn mua đồ ngon cho bọn con như vậy?”
Trong lòng Từ Xuân Đào cũng than khổ, còn không phải là bởi vì bọn nhóc này không thích đồ ăn nàng nấu sao.
Cho nên khi mặt trời còn chưa xuống núi thì những người này đã trở về.
Tưởng nàng không biết là vì sao à?
Còn không phải là đề phòng sợ nàng nấu cơm hay sao?
Cho nên, nàng chỉ có thể mua đồ ăn có sẵn trở về cho ba đứa con trai của nguyên chủ ăn.
Nhưng mà không thể không nói, đồ có sẵn thật sự rất ngon.
Trên đường trở về, nàng đã ăn một miếng bánh phù dung rồi.
Một miếng bánh nho nhỏ mà bán hai văn tiền, đắt cũng lý do của nó.
Cuối cùng Từ Thịnh tiếp nhận miếng bánh kia của cậu, tơi, mềm, ngọt, đây là cảm giác của cậu sau khi cắn xuống một ngụm.
Bởi vì thứ này rất nhỏ, cho nên ngày thường Ngưu Kim Quý cũng rất ít được ăn.
Xuân Đào nhìn ba đứa nhỏ ăn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tâm trạng cũng đi theo trở nên tốt hơn.
Đặc biệt là Từ Thịnh và Từ Quý.
Ngày thường Từ Thịnh trông giống như một ông cụ non, lúc ăn đồ ăn mới là dáng vẻ của một đứa nhỏ.
Còn có Từ Quý, ngày thường đều không lớn không nhỏ với mình, ánh mắt giống như hận sao mình không chết đi, hiện giờ không phải cũng bị bành phù dung của mình thu mua hay sao?
Xuân Đào nghĩ thầm: Kiếm nhiều tiền, chờ trả hết nợ cờ bạc thì nàng muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Có tiền là có thể thu mua dạ dày của ba đứa nhỏ này ~
Sáng sớm hôm sau, Xuân Đào đi vào đường Đông Tiến, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm được sòng bạc.
Trước sòng bạc, hai tay sai nhìn thấy Xuân Đào thì lập tức trêu chọc: “Xuân Đào, tới trả tiền à?”
Nghe nói Dư nhị gia lại thư thả cho Xuân Đào mười ngày trả nợ.
Nhưng mà đừng nói là mười ngày, cho dù là mười năm cũng không đủ trả 500 lượng này!
Hai người nhìn Xuân Đào, đáy mắt hiện lên một tia cười nhạo.
Chẳng lẽ là đã nghĩ thông rồi, cùng với liều mạng kiếm tiền, còn kiếm không được mấy đồng tiền, dứt khoát trực tiếp đi tới Túy Hương Lâu bán mình?
Rốt cuộc là do Dư nhị gia đề cử, phân chia phần trăm có thể nhiều hơn mười phần trăm!
Nghĩ như vậy, hai người đều nhìn Xuân Đào với ánh mắt không có ý tốt.
Bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn ngăn cản ánh mắt của hai người bọn họ, Dương Đại Hà cao 1m9, nhìn hai người bọn họ là từ trên cao nhìn xuống.
Hai người ở sòng bạc giúp Dư nhị gia làm không ít chuyện xấu, nhưng mà đối diện với ánh mắt của Dương Đại Hà thì bọn họ lại có chút sợ hãi.
Đột nhiên, hai người giống như nhớ tới cái gì đó, trong đó có một người tên Hoàng Điền Phát đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi lại đánh chết một con hổ nữa?”
Không đúng, một con hổ cũng chỉ được một trăm lượng.
Hoàng Điền Phát có chút không dám tin tưởng mà hỏi: “Chẳng lẽ đánh chết bốn con hổ?”
“Không có con hổ”
Xuân Đào trợn trắng mắt, nghĩ con hổ dễ bắt được như vậy sao? Hay là xem con hổ là mèo bệnh, dễ dàng bị đánh chết như vậy?
“Không có? Vậy các ngươi tới làm gì??” Hoàng Điền Phát đặt câu hỏi.
Chẳng lẽ là tới đánh cược?
Hai người lập tức ngăn cản, Xuân Đào lười nói lời vô nghĩa với bọn họ: “Ta không đánh cược, ta tới trả tiền”
Hai người cho rằng mình xuất hiện ảo giác, lần đầu nghe Xuân Đào nói không bài bạc mà còn trả tiền!
Nàng thiếu nợ cũng không phải năm lượng, mà là 500 lượng đấy!
“Xuân Đào, ngươi cũng ở chỗ này đánh cược nhiều năm rồi, xin khuyên ngươi một câu, nếu không chuẩn bị đủ tiền thì mau chóng chạy đi. Dư nhị gia ghét nhất là bị người khác chơi!” Hoàng Điền Phát hung dữ nói.
Nói rồi Hoàng Điền Phát lại bảo Dương Đại Hà dẫn người đi, đừng để vợ của mình tùy ý làm bậy, nếu không đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Đồng thời, Hoàng Điền Phát có chút đồng tình với Dương Đại Hà, cưới phải người vợ như vậy!
Làm người độc thân còn tốt hơn như vậy nhiều!
“Chúng ta thật sự đến để trả tiền.” Dương Đại Hà không hề nhúc nhích mà nói.
Hoàng điền phát có chút há hốc miệng.
Từ Xuân Đào nói thì hắn ta có thể không tin, nhưng mà Dương Đại Hà nói thì…
Hoàng Điền Phát dẫn theo Xuân Đào và Dương Đại Hà đi vào một căn phòng ở phía sau sòng bạc, đây là bọn họ tự mình tìm chết.
Nếu như không mang đủ tiền, lại lừa Dư nhị gia thì sẽ rất thảm!
Chỉ một lát sau, một nam nhân mặc áo tơ vàng thêu viền đen cao béo đi tới.
Trên tay nam nhân đeo ngọc ban chỉ, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Dương Đại Hà: “Đại Hà, nghĩ thông suốt rồi sao?”