Pháo Hôi Vạn Người Mê Bị Ép Làm Nam Thẳng

Quyển 1- Chương 20

lúc trước quần áo Diệp Bạch Tiêu ướt đẫm lây dính nước bùn, Xích Dã chỉ nhẹ nhàng phất tay, trên người đã thay đổi một bộ trường bào hoa lệ đỏ sậm.

“Nếu ngươi cứ quan tâm theo cách ngu xuẩn như vậy, chi bằng để bản tôn giúp ngươi đi xem.” Xích Dã câu môi xoa xoa tay, trong chớp mắt thân hình biến mất, lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng Tạ Phất Y.

Phòng trong tối tăm, nhưng Ma tộc có năng lực hoạt động trong tối nên Xích Dã dễ dàng đi vào phòng trong, liền nhìn thấy Tạ Phất Y cuộn người ngồi ở đầu giường.

Xích Dã nghĩ đến đồ ăn đặt ở phòng ngoài chưa được động đến một chút, giọng điệu lười biếng vang lên, “Sao không ăn cơm?”

Tạ Phất Y sửng sốt, “Ai?”

Lúc này, do lâu chưa phát ra tiếng nên giọng có chút khàn khàn, hơn nữa giọng cậu mềm mềm, nghe giống như là đã khóc.

Xích Dã nhíu nhíu mày, trong đầu hiện lên hai tròng mắt đối phương đỏ bừng, vừa nãy còn không chút để ý lập tức có chút khẩn trương bực bội, “Người khóc cái gì? Không phải cùng nam nhân ngủ một giấc?”

Mà Tạ Phất Y ngồi cuộn ở đầu giường lao tâm khổ tứ ứng đối kế sách lúc này như là nghĩ tới cái gì cả người cứng đờ —— giọng điệu này có chút quen thuộc, giống buổi sáng ngày đầu tiên nhặt Diệp Bạch Tiêu về, giống nhau như đúc lúc mới vừa tỉnh lại, không kiên nhẫn lại bá đạo.

trong đầu Tạ Phất Y đột nhiên thoáng hiện đủ loại dị thường của Diệp Bạch Tiêu lúc trước.

Cậu vẫn luôn cảm thấy nam chính có chút kỳ quái, như là có hai nhân cách …… Nhưng bởi vì cậu đọc được cốt truyện không nói nên cậu cũng dần dần buông xuống.

Nhưng lúc này cậu đột nhiên nghĩ đến, lúc trước cậu cùng Nguyệt Hoa rơi xuống sơn cốc, Diệp Bạch Tiêu tự nhiên có thể sử dụng bí thuật Ma tộc trải rộng sương mù cốc tìm cậu, có thể làm được loại trình độ này chỉ có một người —— Ma Tôn Xích Dã.

Cho nên, Ma Tôn Xích Dã cùng nam chính Diệp Bạch Tiêu là cùng một người?

Là chính cậu tư tưởng cực hạn, cậu nắm được vốn dĩ không phải cốt truyện đại cương hoàn chỉnh. Hiện tại tiểu thuyết không có thân phận to lớn sao dám không biết xấu hổ mà làm vai chính?

tâm tư Tạ Phất Y thay đổi thật nhanh, nháy mắt hai mắt tỏa sáng! Suy nghĩ của cậu không có khả năng Diệp Bạch Tiêu trước mặt tự bạo phát, nhưng Ma Tôn Xích Dã có thể nha!

Tạ Phất Y mặt ngoài cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, mơ hồ cảm nhận được nguồn linh lực không giống bình thường, cậu kinh ngạc lẩm bẩm, “Trên người của ngươi có linh lực Ma tộc, ngươi là Ma tộc?”

Cậu nháy mắt trừng lớn hai mắt, giây tiếp theo liền muốn từ cửa sổ chạy đi kêu cứu.

Xích Dã nhướng mày, mới phản ứng lại, đối phương quen thuộc chính là giọng điệu Diệp Bạch Tiêu giống như đệ tử ©υиɠ kính thuận theo, mà không phải tâm ma không kiêng nể gì.

Xích Dã có chút khó chịu, phất tay tạo kết giới, người đã tới phía sau Tạ Phất Y, dễ dàng một tay nắm lấy hai cổ tay cậu kéo lại một chỗ, một tay che lấy miệng, đem người ấn ở trên giường.

“Nếu đã biết thân phận bản tôn, như vậy ngươi nên biết, nếu muốn mạng sống, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.” Xích Dã theo suy đoán đối phương cũng không phủ nhận thân phận, lười biếng mở miệng, một bên đánh giá nam nhân dưới thân.

Xích Dã trừ bỏ lần đó thừa dịp lòng Diệp Bạch Tiêu dao động chiếm lấy cơ thể nửa khắc, sau chỉ có thể xuyên qua Diệp Bạch Tiêu nhìn người này, anh tâm phiền ý loạn nói không nên lời. Lúc này rốt cuộc có thể đυ.ng vào, liền thuận theo tâm ý, cúi người đến gần rồi chôn ở cổ đối phương ngửi nhẹ.

Thân hình Cao lớn hầu như bao phủ toàn bộ cơ thể Tạ Phất Y, lòng bàn tay đè lại cánh môi đối phương, còn có thể cảm nhận được hơi thở Tạ Phất Y thở ra, mang theo hương thuốc quen thuộc.

“Xích Dã!” Một giọng lạnh lùng gầm lên ở trong đầu.

động tác Xích Dã dừng lại đột ngột, ngay sau đó làm càn cong khóe môi —— cuối cùng cũng đến lượt Diệp Bạch Tiêu ở trong đầu tức muốn hộc máu!

Đáng tiếc lúc này đây Diệp Bạch Tiêu bị Xích Dã giam cầm. Cho nên, anh có thể làm chủ cơ thể này một thời gian rất dài.

“Đừng nóng vội, ngươi không được, ta cũng sẽ không nhịn.” Xích Dã dùng tâm thanh cùng đối phương giao lưu, giọng lười biếng tùy ý, “Hơn nữa, chúng ta cùng một thân thể, dựa vào cái gì mỗi lần đều là ngươi bồi hắn tu luyện? Ta cũng có thể nha.”

Diệp Bạch Tiêu tức giận đến buồn bực.

Xích Dã không để ý tới anh, chuyên tâm cảm nhận nam nhân dưới thân.

“Ma Tôn?” Tạ Phất Y sửng sốt, nhẹ nhàng giãy giụa nói chuyện, “Ta đã biết, buông ta ra……”

Cậu bị che miệng lại, khi nói chuyện có chút mơ hồ, đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay Xích Dã.

Cơ thể Xích Dã trấn động, trái tim như bị một cọng lông vũ xẹt qua tê tê dại dại, anh vội vàng dời tay đi, ánh mắt đen tối nhìn thẳng Tạ Phất Y —— đáng ch·ết, nam nhân này đang câu dẫn anh!

Miệng Tạ Phất Y được thả ra còn có chút thở dốc, nhưng tư thế đối phương áp chế vẫn chưa rời đi. Tay cậu vẫn như cũ bị nắm lấy ấn ở trên giường, phòng tối tăm, cậu không thể nhìm mặt đối phương, chỉ có thể khuất nhục giật giật, thở hổn hển nói: “Trước buông ta ra! Nếu ngươi là Ma Tôn, đuổi tới nơi này chắc là vì lời đồn đãi kia, chúng ta có thể làm giao dịch.”

hầu kết Xích Dã lăn lộn, da lòng bàn tay non mịn, đôi mắt nam nhân dưới thân phiếm hồng làm Xích Dã có chút thất thần, thẳng đến khi đối phương mở miệng mới hồi phục tinh thần lại. Chỉ là, anh vẫn chưa buông tay ra, Lực Tạ Phất Y đối với anh mà nói, một bàn tay áp chế dễ như trở bàn tay.

“Giao dịch?” Thị lực Ma tộc rất tốt. Xích Dã cẩn thận đánh giá Tạ Phất Y từ trên xuống dưới.

Anh không chút để ý, buồn cười, một dược sư nho nhỏ còn có thể cùng Ma Tôn trao đổi giao dịch?

Nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Phất Y liền làm anh giật mình tại chỗ.

“Thiên cơ tiên đoán, Long Thần trăm năm trước có thể phong ấn ngươi, trăm năm sau cũng có thể phong ấn lại lần nữa. Nhưng ta có thể giúp ngươi, gi·ết hắn.” Tạ Phất Y nhấp môi nhàn nhạt nói, vẻ mặt đều là lạnh nhạt.

Chỉ là tiếng nói vừa dứt, liền cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình trong nháy mắt nắm chặt.

Ánh mắt Xích Dã thay đổi, hô hấp nóng rực ở bên tai cậu gằn từng chữ một, “Tạ Phất Y, ngươi biết chính mình đang nói cái gì sao?”

Cậu đương nhiên biết! Chính là nói cho Diệp Bạch Tiêu nghe!

Tạ Phất Y khẽ nhíu mày, “Như thế nào? Ngươi không nghe rõ?”

Xích Dã và Diệp Bạch Tiêu cùng căn cùng nguyên, cũng có thể cảm nhận được tâm đối phương lúc này đang đau, anh cắn răng nói: “Ý của ngươi là muốn giúp ta gϊếŧ Diệp Bạch Tiêu? Vì cái gì? Là bởi vì hắn lừa ngươi song tu?”

“Đủ rồi!” Tạ Phất Y bởi vì hắn nhắc tới hai chữ kia, ánh mắt hiện lên một tia khuất nhục phẫn hận, cậu không khống chế tức giận trách cứ, lại rất nhanh khôi phục tự nhiên, nhấp môi nói: “Không chỉ bởi vì hắn lừa ta, cũng bởi vì dùng máu hắn luyện chế thành dược đối với linh lực của ta tăng lên quá chậm. Nghe nói Ma giới có vô số bí bảo có thể giúp nhanh chóng tăng linh lực, cho nên, chúng ta làm giao dịch, ta giúp ngươi đối phó hắn, ngươi giúp ta tăng thêm linh lực.”