Thẩm Thư Lê há miệng thở dốc, rồi khép lại.
Có một cảm giác rung động khó diễn tả, giống như cánh bướm mềm mại, chỉ thoáng qua trong lòng nhưng lại khuấy động một cơn bão dữ dội, khiến cậu im lặng không biết nên nói gì.
Cậu vừa xúc động trước sự khó khăn trong cuộc sống của ông lão, vừa bị ấn tượng bởi sự tinh tế và dịu dàng của Chu Tiến.
Hiển nhiên, Thẩm Thư Lê cũng là một trong những người không thể hiểu được ý của ông lão, cho nên cậu càng cảm thấy Chu Tiến thật lợi hại.
Ông lão cũng thật tốt bụng, chỉ nhận số tiền công mà ông xứng đáng, không đòi thêm dù chỉ là nửa xu.
Giữa hai người không hề có lời nói nào, nhưng họ vẫn có thể hiểu được suy nghĩ đối phương thông qua ánh mắt.
Thẩm Thư Lê quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, trong lòng không yên.
Không phải là những cơn sóng cuồn cuộn mãnh liệt, mà là sự lan tỏa dịu dàng của những sóng nước nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh mà nó truyền đến lại rất mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy thế giới này thật quá đỗi tươi đẹp.
Đứng cạnh Chu Tiến, gió dường như dịu đi rất nhiều, ánh nắng cũng trở nên trong trẻo đáng yêu, ngay cả thảm cỏ dưới chân cậu cũng rực rỡ biết bao.
Thẩm Thư Lê dường như cảm thấy, lời của Chu Tiến nói là đúng.
—— Người tốt trên thế giới này đều có tâm linh tương thông với nhau.
Trong khoảnh khắc này, Thẩm Thư Lê hoàn toàn bị anh làm cho rung động.
Lại một lần nữa, giọng nói trong lòng cậu lại vang lên: Chọn anh ta đi, chính là anh ta.
Thẩm Thư Lê hơi cúi đầu, lòng bàn tay siết chặt.
Đây là một canh bạc lớn, nếu cậu thua, không chỉ cậu mà cả nhà họ Thẩm cũng sẽ không thể lật ngược tình thế.
Cậu nuốt nước bọt, cảm thấy như có một ngọn núi nặng nề đang đè lên trái tim mình, khó thở và ngột ngạt đến mức ngay cả việc nói cũng trở nên khó khăn
Sau một hồi vật lộn, bàn tay đang siết chặt của Thẩm Thư Lê dần dần buông lỏng.
Cậu muốn đặt cược, nhưng lại không đủ can đảm để thực hiện.
Vì vậy cậu quyết định giao quyền lựa chọn cho Chu Tiến.
Chỉ cần Chu Tiến cầu hôn hoặc đề cập đến việc kết hôn một lần nữa, cậu sẽ đồng ý.
Chu Tiến đột nhiên lên tiếng: “Nghĩ gì vậy?”
Thẩm Thư Lê nuốt nước bọt rồi nói: “Không có gì.”
Cậu tự trấn an, không có gì phải sợ cả.
Chu Tiến là người luôn dịu dàng với mọi người.
Người cậu chọn là người tốt, cho dù sau này họ có kết hôn rồi ly hôn, cậu tin rằng Chu Tiến sẽ không để cậu phải chịu đau khổ.
Thẩm Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng người và xác nhận câu trả lời cuối cùng.
Chu Tiến cảm thấy Thẩm Thư Lê có chút kỳ lạ, dường như có điều gì ở cậu ấy đã thay đổi.
Từ một người mang trong mình cảm giác bức bối, kiệt sức và mệt mỏi đã dần thay đổi, trở nên nhẹ nhõm và thư thái hơn nhiều.
Giống như ngọn cỏ bị đá uốn cong, nó chợt phá bỏ những ràng buộc và nhìn thấy một thế giới mới của tự do, thật thư thái, trong trẻo và tràn ngập hy vọng.
Đôi mắt sâu thẳm của Chu Tiến hơi cong lên: “Trông cậu có vẻ khác nhỉ.”
Thẩm Thư Lê nhướng mi cười với anh: “Thật sao?”
Chu Tiến cũng cười, nhưng không trả lời.