Vì Người Dân Thế Giới Tiểu Thuyết Dự Báo Thiên Tai

Chương 18: Tiến độ thay đổi cốt truyện đạt 50%

Bởi vì mới vừa xem qua tiểu thuyết, cô có ấn tượng sâu sắc đối với cái tên này, anh ta là một nhân vật mấu chốt trong tiểu thuyết, chuyện xưa xảy ra chủ yếu thành phố A. Anh ta là nhân viên chính phủ, tâm tư vô cùng nhạy bén, anh ta là người thứ nhất phát hiện Sử Phi Địch có vấn đề, hơn nữa trộm theo dõi, và điều tra hắn.

Vốn dĩ cuộc điều tra rất thuận lợi, dù sao thì ngay từ đầu Sử Phi Địch và hệ thống tán gái đều rất ngu.

Về sau Sử Phi Địch làm nhiệm vụ, được khen thưởng dụng cụ phát hiện nguy hiểm, nó có thể cảm nhận được gần đó có nguy hiểm hoặc địch ý gì đó hay không, sau đó thứ này đã kiểm tra ra vị "phần tử nguy hiểm" là Bành Lam .

Sử Phi Địch sợ hãi, đấu trí đấu dũng với Bành Lam một thời gian, suýt chút nữa bị anh ta xốc luôn gốc gác, cuối cùng hắn dùng kỹ năng “Khăng khăng một mực” do hệ thống cung cấp để khống chế một nữ cảnh sát, làm đối phương nổ súng bắn chết Bành Lam.

Tuy rằng trong sách mô tả Bành Lam như một vai ác văn nhã bại hoại, có ý đồ mơ ước hệ thống, nhưng ai bảo Vệ Nguyệt Hâm ghê tởm nam chính đâu, cô có ấn tượng rất tốt đối với tiểu Boss suýt chút nữa lật đổ nam chính.

Cho nên, game thủ này bắt được kịch bản nhân vật là Bành Lam sao? Đừng nói là trùng tên trùng họ nha?

Cô xem nội dung tin nhắn của đối phương.

[Xin chào cô, xin hỏi, tại sao Sử Phi Địch có thể biến ra tài liệu kháng axit? Phải làm thế nào mới có thể có được đồ vật trên người hắn, để có thể xây dựng càng nhiều tòa thành kháng axit?]

Vệ Nguyệt Hâm nhướng mày, chẳng lẽ họ đã điều tra ra Sử Phi Địch rồi sao?

Trò chơi sắm vai, cũng có thể “Biến ra” đồ được à? Phỏng thật đến trình độ này sao?

Cô suy nghĩ một chút, cũng trả lời rất nghiêm túc[trên người Sử Phi Địch có hệ thống tán gái, hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ tán gái cho Sử Phi Địch, Sử Phi Địch hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được khen thưởng từ hệ thống. Giai đoạn đầu hệ thống hơi ngu và sức mạnh rất yếu, nó sẽ thông qua việc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mà thu hoạch năng lượng dùng để thăng cấp.]

Vệ Nguyệt Hâm suy nghĩ một chút, hệ thống rất muốn thăng cấp, đề nghị Sử Phi Địch mở hình thức làm nhiêm vụ offline, cho phép những người đàn ông khác chia sẻ một bộ phận chức năng từ hệ thống, để bọn họ đi làm nhiệm vụ, tích trữ năng lượng cho hệ thống.

Chẳng qua Sử Phi Địch không muốn chia sẻ thứ tốt từ hệ thống cho người khác, cho nên hắn ta không có đồng ý.

Nhưng việc này cũng chứng tỏ, hệ thống có thể phát triển offline.

Cô tiếp tục nhắn tin [Anh có thể thử tranh thủ lúc hệ thống còn không có phát triển sức mạnh, trở thành ký chủ mới của nó, sau đó bắt nó mở ra hình thức offline, phát triển càng nhiều ký chủ khác.]

Nhớ tới chuyện nam chính và hệ thống chà đạp nhiều cô gái trẻ, nhưng có đôi khi chất lượng hoàn thành nhiệm vụ không cao, hai tên quỷ sứ kia đã từng chửi thầm nhà gái không yêu nam chính sâu đậm, mới khiến cho tiến độ hoàn thành nhiệm vụ không cao, thật là làm cô mắc ói quá trời.

[so với quan hệ thể xác, hệ thống cần nhất chính là sự cung cấp nuôi dưỡng từ chân tình, chỉ có tình yêu chân thành tha thiết, mới là sức mạnh vô địch nhất trên đời này.]

Viết xong câu này, chính cô đều nổi cả da gà vì thấy hơi sến súa.

Gửi đi!

Vượt quá số lượng từ?

Cô xóa xóa sửa sửa, cuối cùng từ ít mà ý nhiều trả lời câu hỏi, mới gửi tin nhắn đi.

Cô không biết, sau khi cô gửi tin nhắn không bao lâu, xuất hiện một giao diện mà cô chưa nhìn thấy bao giờ.

[Cốt truyện thế giới mưa axit: tiến độ thay đổi cốt truyện đạt 50%, hiểu quả cứu vớt bốn sao, thu hoạch 1 tinh lực.]

Mà phía dưới, còn có rất rất nhiều thế giới, chờ cô thực hiện nhiệm vụ.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Nguyệt Hâm bị động tĩnh rất nhỏ bên cạnh làm tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn, bà ngoại đã tỉnh.

Cô đột ngột ngồi dậy, giật mình vui vẻ không thôi: “Bà ngoại! Bà tỉnh lại rồi!”

Trên giường bệnh, bà ngoại hơi hơi mở mắt, nhưng tầm mắt vẫn mê mang, ánh mắt không hề có tiêu điểm, Vệ Nguyệt Hâm kích động lại cẩn thận tới gần: “Bà ngoại, bà có nhìn thấy cháu không? Cháu là Hâm Hâm ạ.”

Tròng mắt bà ngoại cố hết sức chuyển động một chút, gian nan mà hàm hồ nói: “Hâm... Hâm...”

Vệ Nguyệt Hâm rơi lệ đầy mặt: “Bà ngoại, bà thật sự tỉnh lại, quá tốt rồi!”

Cô lau lau nước mắt, vội vàng bấm chuông kêu bác sĩ.

Nhưng bác sĩ còn chưa kịp tới, hình như do bà ngoại quá mệt, nên lại ngủ thϊếp đi.