Chỉ là người này, thật sự quá ngoài dự đoán.
Một kẻ như vậy, thật sự có thể xây dựng được thế ngoại đào nguyên như trong đoạn phim sao?
Đúng rồi, đoạn phim nói hắn thành công hoàn toàn dựa vào người khác phái, vậy cái gọi là dựa vào người khác phái, không phải là làm phụ nữ yêu hắn đi?
Cũng khó trách Vi Tử khinh thường hắn như thế.
Bành Lam: “Đã xác định Sử Phi Địch không biết nội dung đoạn phim thứ hai của màn trời rồi chứ?”
“Chỗ hắn bị giam giữ không nhìn thấy bên ngoài, cũng không nghe được tiếng bên ngoài. Vừa rồi trong lúc thẩm vấn cũng đã thử thăm dò qua, hắn xác thật không biết chuyện gì.”
“Vậy thì tốt, dựa theo kế hoạch, hành động đi. Chú ý, bảo vệ tốt nữ đồng chí của chúng ta.”
Vì thế, sau khi làm một loạt kiểm tra thân thể, xác định không có dính lên tɦuốc cấʍ linh tinh, cuối cùng Sử Phi Địch cũng được phóng thích.
Được trả tự do, Sử Phi Địch suýt nữa rơi lệ.
“Hệ thống, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ a?”
Hệ thống tán gái: “Đương nhiên là đi tìm phụ nữ làm nhiệm vụ, thu hoạch nguyên liệu xây thành.”
Hệ thống mới vừa nói xong, phía trước đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.
Tưởng Oánh mặc một bộ đầm xinh đẹp, hơi trang điểm nhẹ, xách theo một chiếc túi xách tinh xảo, ngượng ngùng mà nhìn Sử Phi Địch: “Chào anh, xin lỗi anh, đều do tôi hiểu lầm anh, hại anh bị nhốt mấy ngày, tôi mời anh ăn cơm bù nha.”
Sử Phi Địch ngơ ngác mà nhìn người đẹp trước mặt, suýt nữa chảy nước miếng: “Hệ thống! Hệ thống! Không cần tìm nữa, có sẵn người rồi nè!”
Sau cơn mưa axit, đường phố một mảnh tiêu điều rách nát, vách tường hai bên nhà lầu loang lổ bác bác.
Biển quảng cáo rớt xuống dưới, hàng cây bên đường chỉ còn lại có một thân cây, ô tô và xe điện ven đường rỉ sét loang lổ, thậm chí có chiếc xe chỉ còn lại có một bộ dàn xe.
Đa số các cửa hàng đều đóng cửa, rất ít cửa hàng còn đang buôn bán.
Tưởng Oánh mang theo Sử Phi Địch đi hết hai con phố, mới tìm được một nhà hàng đang mở cửa: “Đây là nhà hàng gần nơi này nhất, mấy nhà hàng khác đều đã đóng cửa, anh xem, nơi này có được không?”
Sử Phi Địch tâm tư đều ở trên người Tưởng Oánh, làm gì còn tâm trạng quản ăn ở nhà hàng nào, vội gật đầu: “Được, quá được đi chứ!”
“Hệ thống, có phải kỹ năng khăng khăng một mực còn chưa hết hiệu lực hay không vậy, cô ấy mỉm cười với tôi thật là đẹp mắt quá đi mất.”
Hệ thống tán gái: “Kỹ năng khăng khăng một mực chỉ có thời hạn một ngày, hiện tại khẳng định đã quá thời hạn sử dụng.”
“Vậy chẳng lẽ cô ấy bị mị lực của tôi quyến rũ hay sao, tôi đã nói mà, trên đời này vẫn có người có ánh mắt nhìn người.”
Hệ thống tán gái nhìn hình tượng của hắn, trầm mặc không nói, cũng yên lặng quan sát vị nữ cảnh sát này.
Quan sát trong chốc lát, nó không phát hiện ra sơ hở gì, có khả năng thẩm mỹ của người đẹp chính là đặc biệt như vậy đi?
Nghĩ đến thời gian đã không còn nhiều lắm, nó lập tức phát nhiệm vụ cho Sử Phi Địch.
“Nhiệm vụ người mới: Nắm tay nhiệm vụ mục tiêu, thâm tình chân thành mà nói: Hôm nay cô thật xinh đẹp, cũng được đối phương tán thành và khích lệ cậu, khen thưởng một bộ phần thưởng cho người mới.”
Sử Phi Địch tức khắc khẩn trương lên.
Hắn ngồi ngay ngắn, nắm chiếc đũa trong tay ma tới ma lui ở trên đĩa, ánh mắt mơ hồ né tránh, không ngừng nuốt nước miếng.
Tưởng Oánh cảnh giác mà nhìn hắn, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sử Phi Địch hít sâu một hơi, duỗi tay nắm lấy tay Tưởng Oánh ở trên bàn: “Hôm nay cô thật xinh đẹp.”
Tưởng Oánh:!!!
Lông tơ trên người cô đều phải nổ tung, bàn tay mập mạp đầy mồ hôi nóng hổi đang nắm lấy tay cô, cô phải dùng hết ý chí và sự nhẫn nại lớn nhất, mới không quăng bàn tay đó ra.
Cô xấu hổ mà cười cười, rụt rè mà rút tay về, uống một ngụm nước: “À ừm, cảm ơn.”
Sử Phi Địch có hơi nóng nảy, sao cô ấy không khen hắn? Mau khen hắn nha?
Tưởng Oánh không hiểu hắn có ý gì, chỉ có thể nở nụ cười ngại ngùng.
Di động có lớp vỏ hoa hòe lòe loẹt của cô đặt ở trên bàn, mặt trên che giấu một chiếc cameras mini đang phát ra ánh sáng nhạt.
Mà bên ngoài nhà ăn, trên một chiếc xe tải nhỏ có vẻ ngoài bình thường, Bành Lam nhìn vẻ mặt Sử Phi Địch trên màn hình vội vàng và động tác nhỏ không ngừng: “Tưởng Oánh, nói chuyện tiếp với hắn, đừng làm đề tài bị đứt đoạn.”
Lỗ tai Tưởng Oánh nhét một chiếc tai nghe ẩn hình, nghe được lời Bành Lam nói, cô nỗ lực suy nghĩ, ngượng ngùng mà nói tiếp: “Ngày thường tôi không hay ăn mặc như vậy đâu, tôi chỉ mặc đồng phục thôi, tôi mặc như vậy thật sự rất đẹp sao?”
Sử Phi Địch vội nói: “Đúng vậy, thật sự rất đẹp.” Hắn lắp bắp hỏi, “Vậy cô cảm thấy tôi thế nào?”
Trong lòng Tưởng Oánh rối rắm, không thể nói thật, nhưng lời nói dối cô còn chưa nghĩ ra nên bịa như thế nào.
Bành Lam: “Khen hắn.”
Tưởng Oánh chỉ có thể trợn mắt nói dối, cố gắng làm giọng mình có vẻ thành khẩn một chút: “Anh cũng, ừm... Rất có khí chất, vừa nhìn đã biết anh là loại người rất có ý tưởng.”
Sử Phi Địch vội vàng nói với hệ thống: “Cậu xem, cậu mau nhìn xem, cô ấy khen tôi, nhiệm vụ có hoàn thành không?”
Hệ thống tán gái:...
Hệ thống tán gái: Chuyện này rất khó chấm điểm.
Nó không cảm nhận được Tưởng Oánh có tình cảm tốt đẹp gì với ký chủ, hơn nữa câu nói khen tặng khích lệ cũng rất hàm súc, nhưng... Cũng xác thật là có khen đi?
Thôi kệ, cho ký chủ một chút ngon ngọt trước đi, hệ thống tán gái: “Nhiệm vụ người mới hoàn thành, đã phát phần thưởng người mới.”
Sử Phi Địch rất hưng phấn, banh miệng cười toe toét.
Tưởng Oánh:... Cứu mạng! Hắn tin! Hắn thật sự tin kìa!
Tên này bị tạm giam ba ngày, quần áo thì nhăn dúm dó, tóc thì bóng nhẫy đầy dầu, mặt thì đầy mụn và vết sẹo mụn, còn có hàm răng vàng khè còn chưa đánh răng, mình nói hắn có khí chất vậy mà hắn cũng tin!
Tưởng Oánh cảm thấy, nếu có cuộc thi về sự tự tin, thằng cha này có thể cướp giải ba.
Tưởng Oánh dùng tay vịn đỡ lọn tóc trên trán, che giấu nụ cười quá mức dối trá của mình.
Sử Phi Địch gấp gáp không chờ nổi muốn xem phần thưởng người mới của mình, vội nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó đứng lên: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
Bành Lam trên xe vận tải: “Nhà vệ sinh nam chuẩn bị!”