Sau Khi Nữ Đội Trưởng Thời Tận Thế Gả Vào Phủ Tướng Quân

Chương 10: Không thể lên chiến trường được nữa

Đây là lời lẽ hổ báo gì vậy! Chỗ đó là cái chỗ mà bọn họ nghĩ đó sao?

Trương ma ma cũng bị lời của công chúa làm giật mình, vội thế công chúa nhà mình che giấu, “Ý của công chúa nhà ta là, chuyện chữa bệnh trị thương tìm công chúa cũng vô dụng.”

Sở Du Ninh quét mắt nhìn vết thương của Thẩm Vô Cữu, “Hữu dụng nha.”

Thận bị đâm thủng, ở cổ đại không có biện pháp phẫu thuật, đây cũng là nguyên nhân vì sao miệng vết thương của Thẩm Vô Cữu lại chảy máu không ngừng, nhưng hiện tại chỉ dùng mấy cây châm đã có thể làm máu ngừng chảy có thể thấy được y thuật thế giới này vẫn rất lợi hại.

Vết thương như thế, với điều kiện chữa bệnh hiện tại, nếu tinh thần lực của nàng khôi phục đến một nửa vẫn là có thể trị, chỉ cần nàng dùng tinh thần lực cấp năm chia một sợi tinh thần lực coi như sợi chỉ, khâu lại miệng vết thương là được, cho đến khi miệng vết thương khép lại là có thể thu tinh thần lực về.

Chiêu này vẫn là nàng nghĩ ra trong lúc đang làm nhiệm vụ, có một đồng đội bị thương nặng chảy máu rất nhiều, nguy ở sớm tối, nàng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, ngựa chết coi như ngựa sống mà dùng tinh thần lực thử khâu lại để cầm máu, chỉ là làm như vậy rất phí sức. Dị năng giả hệ mộc có thể trực tiếp làm miệng vết thương khép lại không hề có dấu vết, nàng cùng lắm chỉ có thể dùng tinh thần lực hóa thành sợi chỉ khâu lại, làm miệng vết thương chậm rãi khép lại.

Trương ma ma chỉ muốn đại nghịch bất đạo một lần mà che miệng công chúa lại, công chúa thắt cổ thật là đã thắt ra một tính cách khác cho mình a.

“Thì ra công chúa am hiểu sâu việc này, Thẩm mỗ tự thấy không bằng.” Mặt Thẩm Vô Cữu đen thui, không biết là xấu hổ, hay là vì quá giận, khuôn mặt tái nhợt bức ra vài phần đỏ ửng.

Sở Du Ninh còn tưởng rằng đang nói chuyện nàng biết xem bệnh, gật gật đầu, “Không cần tự ti, chuyện này không ai có thể làm được.”

Thẩm Vô Cữu tức giận cười lạnh, “Nàng còn thấy kiêu ngạo?”

“Tướng quân đừng kích động, sẽ trở ngại đến vết thương.” Thái y nhìn thấy ngực Thẩm Vô Cữu phập phồng kịch liệt, vội vàng lên tiếng trấn an.

“Lục thái y, vết thương lão tứ nhà ta rốt cuộc như thế nào, ông cứ nói thật đi, làm các tẩu tẩu chúng ta biết rõ.” Đại phu nhân kéo đề tài trở về.

“Làm phiền Lục thái y đi một chuyến, Thẩm mỗ hiểu rõ trong lòng.” Thẩm Vô Cữu đã sớm biết kết quả từ quân y, cũng không muốn làm người nhà lo lắng.

“Lão tứ a, nhà ta hiện giờ có thể đỉnh môn lập hộ cũng chỉ có đệ, mặc kệ vết thương ra sao, chỉ cần còn sống là được, không cần gạt chúng ta.” Đại phu nhân từ thần sắc thái y và lời nói của Sở Du Ninh đã đoán ra chuyện gì.

Thẩm Vô Cữu nghĩ đến vài vị huynh trưởng quá cố, không khỏi trầm mặc.

Lục thái y oản than, “Tướng quân bị thương nội tạng, hiện giờ miệng vết thương có thể cầm máu chứng tỏ có thể điều dưỡng tốt, nhưng mà sau này sợ là không thể lên chiến trường được nữa,”

Thẩm Vô Cữu đã sớm nghe quân y nói qua, lại lần nữa nghe vẫn là khó có thể tiếp thu, chiến trường còn cần hắn, Thẩm gia quân còn cần hắn, chuyện năm đó nhị ca mất tích cùng với tam ca bị ám sát đều còn chưa điều tra ra, dĩ nhiên là hắn không cam lòng. Nhưng mà, nếu so với chết, có thể tồn tại trở về trông chừng để Thẩm gia nữ quyến không bị công chúa khi dễ, cũng không oán trách gì.

Không khí trong phòng lập tức trở nên trầm trọng.

Đôi mắt Đại phu nhân đỏ hoe, còn cười nói, “Lão tứ, không thể lên chiến trường thì không đi đánh trận nữa, biên quan bên kia còn có lão ngũ đâu, đúng lúc, lưu lại sống tốt cùng công chúa.”

Sở Du Ninh là biết đến, quân nhân có quân hồn, nghe nói lúc tận thế xảy ra, đều là quân nhân đi đầu chiến đấu, cũng chỉ có quân nhân mới có thể vì bá tánh hy sinh một cách vô tư, cho nên, người nàng kính nể nhất chính là quân nhân.

Đáng tiếc, ở chỗ này không có tinh hạch có thể khôi phục dị năng.

Đại phu nhân nghĩ đến lời công chúa vừa nói, vội vã hỏi thái y, “Ngoại trừ chuyện này, còn yêu cầu gì cần chú ý nữa không?”

Lão tứ đã không thể lên chiến trường, nhưng đừng nói là chuyện đó cũng không được a.

Lục thái y thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, nói: “Chuyện phòng the cần hạn chế, không thể dũng mãnh giống như trước kia.”

Sở Du Ninh hướng nơi nào đó liếc mắt lướt qua một cái, “Chỉ sợ chưa từng dũng mãnh qua nha.”

Âm "nha" đầy vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, lập tức xua tan bầu không khí trầm trọng nãy giờ.

Thẩm Vô Cữu nỗi gân xanh toàn thân. Đây là lời công chúa hoàng gia có thể nói ra sao?

Trương ma ma đối mặt với ánh mắt nghi ngờ từ mọi người, bà biết làm sao bây giờ? Chẳng sợ có thể về lò nấu lại, cái lò là Hoàng Hậu nương nương cũng không còn nữa a.

“Khụ, thương thế của tướng quân cần phải nằm trên giường dưỡng thương, lão phu kê mấy đơn thuốc để uống, chớ nên hành động quá nhiều.” Lục thái y cũng là lần đầu tiên phát hiện thì ra Du Ninh công chúa mạnh dạn như vậy a, ông vẫn nên chạy nhanh thì hơn.

“Làm phiền Lục thái y.” Thẩm Vô Cữu gật đầu.

Tiễn thái y đi, Thẩm Vô Cữu ráng chịu đựng mấy ngày nay cũng tới giới hạn, không chờ thuốc nấu xong đã hôn mê ngất đi.

“Khiến công chúa chịu ủy khuất, xin công chúa nể tình tứ đệ không màng trọng thương vội vàng trở về, chớ có bực tứ đệ.” Đi ra ngoài phòng, đại phu nhân cố gắng cầu xin cho Thẩm Vô Cữu.

Nàng có thể nhìn ra lão tứ vừa gặp mặt đã không vui, có lẽ công chúa cũng không vui vẻ gì, nếu không mới vừa rồi cũng sẽ không vui sướиɠ khi người gặp họa như vậy.

Tân hôn ngày thứ hai liền nghênh đón phu quân trọng thương, công chúa không nổi trận lôi đình đã là tính tình tốt lắm rồi.

Ai! Chờ trời vừa sáng, việc này mà truyền ra chỉ sợ sắp có lời đồn không hay.

Trước khi Hoàng Hậu lâm chung xin bệ hạ hạ chỉ tứ hôn là vì làm Du Ninh công chúa thoát khỏi vận mệnh đi Việt Quốc hòa thân, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng ai cũng không biết vì sao lại là Thẩm gia. Rốt cuộc, theo mấy vị gia chủ phủ tướng quân chết đi, bên ngoài đều nói người gả vào Thẩm gia nhất định sẽ thủ tiết.

May mắn, lão tứ chỉ là trọng thương, mà không phải mất mạng.

“Ta không ủy khuất a.” Sở Du Ninh lắc đầu.

Tuy rằng không giữ được kết quả như ý muốn, nhưng nàng cũng sẽ không ủy khuất chính mình, ủy khuất sẽ chỉ là người khác.

“Công chúa có thể thông cảm là tốt.” Đại phu nhân yên tâm, thực ra công chúa rất hiểu chuyện.