Thư ký cũng rất tận tâm, thức đêm chuẩn bị tài liệu, mắt thâm quầng, đưa tập tài liệu đến tay Lý Nam.
Lý Nam đã tự tẩy não thành công, cho rằng hướng đầu tư này chắc chắn là chính xác, mắt ông ta sáng rực, nhanh chóng lật xem tài liệu, không cần cân nhắc kỹ lưỡng đã trực tiếp chọn thương hiệu có điều kiện tốt nhất.
"Thạch thanh mát và Trà giải nhiệt này từng nổi tiếng rất lâu, tôi và con trai tôi đều đã từng uống, hai thế hệ đều có ký ức chung, hơn nữa bảng thành phần này cũng rất sạch, mặc dù thời hạn sử dụng khá ngắn nhưng người tiêu dùng hẳn sẽ không quá quan tâm."
"Thương hiệu này rất tốt! Cậu lập tức triệu tập các nhóm, gác lại mọi công việc trong tay, toàn lực chuẩn bị cho chuyện này!!" Nói đến đây, Lý Nam còn kích động đập mạnh xuống bàn.
Thư ký choáng váng.
Lý Nam là người rất cẩn thận, trước đây khi đưa ra quyết định ông ta đều phải khảo sát tình hình trước, cân nhắc kỹ càng rất lâu, nhưng lần này biểu hiện của ông ta lại rất giống như đầu óc đang phát sốt.
Anh ta do dự vài giây, khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Lý, ngài có muốn cân nhắc thêm một chút không, nếu muốn đạt được hiệu quả như mong muốn thì mức đầu tư khá lớn ạ."
Mặt mũi Lý Nam đỏ bừng, ra sức vung tay, vội vàng “phun nước bọt”: "Không kịp nữa rồi, Thẩm Ngôn Quy đã đầu tư, nếu muốn giành trước cậu ta thì đâu có nhiều thời gian để cân nhắc nữa! Làm ăn, đặc biệt là đầu tư, phải táo bạo một chút, đừng do dự thiếu quyết đoán, rề rà!"
Thư ký cũng bị cảm xúc của Lý Nam lây, nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí, tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại chúng ta và Thẩm Ngôn Quy đang ở cùng một đường đua, lỡ anh ta mua trước thương hiệu này thì sao, đến lúc đó chúng ta làm nhiều như vậy cũng chỉ là làm áo cưới cho anh ta."
Lý Nam nở một nụ cười cơ trí, cười khẽ mấy tiếng, muốn nhắc nhở thư ký: "Tôi nghĩ cậu đã cho người đến thực địa quan sát rồi, kết quả thế nào?"
Thư ký không biết ý định của Lý Nam, thành thật nói: "Môi trường làm việc rất sạch sẽ, nguyên liệu cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng nhà xưởng rất nhỏ, dây chuyền sản xuất hoạt động cũng chỉ còn lại một, số lượng có thể sản xuất mỗi ngày rất ít, gần như có thể nói là đang trong tình trạng đình trệ."
Lý Nam cười như một thế ngoại cao nhân, hỏi ngược lại: "Cậu vẫn chưa phát hiện ra vấn đề sao?"
Thư ký cúi đầu, nghiêm túc hỏi: "Tổng giám đốc Lý, kinh nghiệm của ngài phong phú, xin ngài chỉ bảo cho."
"Cậu nghĩ đến tính cách của Thẩm Ngôn Quy xem, rất thực dụng, không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, nếu cậu ta mua thương hiệu này, muốn chiếm lĩnh thị trường thì chắc chắn sẽ mở rộng sản xuất ngay lập tức, sao có thể để mặc thương hiệu chậm chạp sản xuất chứ?"
Mắt thư ký sáng lên, lập tức hiểu ra: "Vậy thì tình hình sản xuất hiện tại đã chứng minh hoàn hảo rằng Thẩm Ngôn Quy chưa đầu tư vào thương hiệu này, tổng giám đốc Lý, ngài giỏi thật, đúng là không ai sánh bằng, lần này nhất định có thể lật ngược… giành thắng lợi một cách xinh đẹp, dạy cho Thẩm Ngôn Quy một bài học, cho anh ta biết thế nào là gừng già vẫn còn cay!"
Lý Nam bị thổi phồng lên, thậm chí không để ý câu thư ký muốn nói là "lật ngược thế cờ", thở dài một hơi trút hết cục tức trong lòng.
Cuối cùng ông ta cũng có thể thắng Thẩm Ngôn Quy một lần!!
...
Trợ lý Tôn nhận được thông tin đầu tư thì giật nảy mình, trăm lần cũng nghĩ không ra.
Hành động lần này của Lý Nam chẳng phải là mặt dày đưa tiền cho tổng giám đốc Thẩm sao, hai người là đối thủ cạnh tranh, trừ khi Lý Nam bị tắc nghẽn mạch máu tám năm, nếu không thật sự không làm ra được chuyện này.
Trợ lý Tôn cảm thấy chuyện này “nước” rất sâu, là do kinh nghiệm của anh ta quá kém mới nhìn không thấu được, hết sức thận trọng muốn báo cáo với Thẩm Ngôn Quy, để Thẩm Ngôn Quy ra quyết định.
Không ngờ anh ta vừa đến biệt thự đã thấy mọi người loạn thành một đoàn.
Trợ lý Tôn không tùy tiện tiến lên làm phiền, thấy Đường Tử Việt đứng ở bên cạnh thì lại gần hỏi: "Viện trưởng Đường, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Tử Việt quay đầu nhìn trợ lý Tôn, lại quay đầu nhìn về phía phòng của Thẩm Ngôn Quy, một lời khó nói hết: "Ngôn Quy đau dạ dày, đang cáu kỉnh, không muốn ăn cơm."
Trợ lý Tôn ngây người.
Thẩm Ngôn Quy trong miệng Đường Tử Việt chắc chắn không phải là tổng giám đốc Thẩm mà anh ta quen biết, trong đầu không có cách nào hình thành nên bức tranh tương ứng, không nhịn được lộ ra vẻ mặt "anh đang đùa tôi à".
Đường Tử Việt giật giật khóe miệng, không giải thích, chỉ vỗ vai Trợ lý Tôn, hỏi: "Anh đến tìm Ngôn Quy có chuyện gì?"
"Là chuyện công việc.” Trợ lý Tôn ăn ngay nói thật.
Đường Tử Việt đưa ra lời khuyên: "Ngôn Quy bây giờ đang nóng nảy, nếu không phải chuyện quan trọng, tốt nhất đừng làm phiền cậu ấy, dạo này cậu ấy phải tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt, cố gắng để cậu ấy ít lo lắng đến chuyện công việc."
Trợ lý Tôn suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.