Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Thượng Tướng Tàn Tật
Chương 30
Vừa đăng nhập vào Tinh Võng, đã thấy tin Cảnh Tông Vọng làm huấn luyện viên ở học viện quân sự số một leo lên hot search.
Còn kèm theo một video.
Du Bắc Bắc ngồi trên ghế xoay, lười biếng chống cằm xem video.
Cảnh Tông Vọng mặc quân phục chỉnh tề, khí chất lạnh lùng, đứng trên sân khấu, chỉ cần gõ nhẹ vào micro, tiếng ồn ào lập tức trở lại yên tĩnh.
Ai cũng biết, thiên phú của người này đạt đã đến cánh giới như thế nào.
Thượng tượng trẻ tuối nhất của Đế Quốc, một mình chống lại Trùng tộc, ngay cả đế quân cũng đích thân trao huy hiệu vinh quang nhất cho anh.
Nhưng đáng tiếc.
Rất nhiều người tập trung vào cánh tay bằng robot của anh, cảm thấy rất tiếc hận vì cánh tay kia.
Anh sẽ chết, có lẽ là mất tháng sau, hoặc vài năm sau. Quân y của Đế Quốc đối với ca chữa trị của anh không hề nề hà.
So với tin đồn nhảm nhí trên mạng, tất cả những học sinh ghi danh vào trường quân đội luôn mang một lòng sùng bái với Cảnh Tông Vọng.
“Chào mừng các bạn đã tiến vào trường quân đội số một, tôi rất vinh dự khi lần này có thể đứng đây để dẫn dắt các bạn tham gia khóa huấn luyện một tháng.”
Giọng nói của Cảnh Tông Vọng chậm rãi và trầm tĩnh, đôi mắt màu xám bạc nhìn xuống, ánh mắt chứa đựng sự kiên cường và niềm kiêu hãnh đặc trưng của quân nhân.
“Những năm gần đây, biên giới của đế quốc liên tục bị Trùng tộc quấy rầy, ai cũng biết khi đối đầu với Trùng tộc sẽ nguy hiểm như thế nào, trong bốn năm này, có lẽ có người sẽ cảm thấy sợ hãi...”
Trên sân vận động rộng lớn, những tân binh đứng thẳng tắp, gương mặt nghiêm túc, lắng nghe bài diễn văn của thượng tướng đế quốc.
“Tôi chưa từng hối hận khi bước lên chiến trường.”
“Nên tôi cũng hy vọng các bạn sẽ chọn con đường của riêng mình, dù phía trước là vực sâu hiểm trợ, quyết định tiến lên hay dừng lại đều do các bạn làm chủ. Cuối cùng, chúc các bạn tiền đồ như gấm.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, quốc ca của đế quốc vang lên, lá cờ đế quốc từ từ được kéo lên, mọi người đều kính cẩn hành lễ.
Cảnh Tông Vọng đứng trên sân khấu, dải băng trên vai bị gió nhẹ thổi bay.
Anh vô cùng rực rỡ và nổi bật, dù mang trên mình những vết thương nặng nề, nhưng anh vẫn là thiên chi kiêu tử nổi bất nhất trong đám đông.
Du Bắc Bắc nhìn anh, trái tim cũng đập thình thịch. Sau khi đã tắt video thật lâu, cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Khu vực bình luận nhanh chóng có hàng vạn bình luận, đa số đều là khen ngợi, nhưng cũng có một vài bình luận cay nghiệt.
Du Bắc Bắc rất tức giận, cậu nắm chặt tay, ngón tay dài gõ nhanh trên màn hình, cậu đã được học ngôn ngữ ở Tinh Tế, cậu không ngừng tranh luận với những kẻ bình luận tiêu cực trên mạng.
Một cư dân mạng không phục, cuối cùng không còn lý lẽ: [Chắc hẳn là một fan cuồng của Cảnh Tông Vọng]
Du Bắc Bắc phồng má: [Anh thật là vô văn hóa]
[Haha, cậu là đồ ngốc sao? Nếu anh ta giỏi như vậy sao anh ta có thể bị thương chứ? Thật lãng phí một bộ cơ giáp hàng đầu như vậy]
Du Bắc Bắc: [Anh giỏi quá sao không tự mình đi làm đi!]
[cả nhà cậu đều ngốc]
Những lời lẽ thô tục bị hệ thống che lại.
Mặt Du Bắc Bắc đỏ bừng vì tức giận.
Cậu ngay lập tức nhấn nút báo cáo, tuy hệ thống gửi thông báo rằng đối phương bị cấm trong một tháng, điều này cũng không làm cậu hết giận.
"Ai bắt nạt cá nhỏ nhà mình thế?" Chu Tuệ lăng mang theo một cốc nước ép đi vào, bà đặt cốc lên bàn chọc chọc vào má của cậu thiếu niên.
Du Bắc Bắc tức giận đập đuôi "bốp bốp" và nói: "Chỉ là những người trên mạng nói bậy, thật bực mình."
Chu Tuệ Lăng liếc qua quang não của cá nhỏ liền hiểu ngay vấn đề, bà nở nụ cười đến xoa đầu tiểu nhân ngư.
"Cá nhỏ đừng giận, Tiểu Cảnh cũng không để tâm đến lời của những người lạ đó."
"Chúng ta luôn ủng hộ Tiểu Cảnh, nên Tiểu Cảnh sẽ không thấy khổ sở."
Du Bắc Bắc mím môi, nhìn vào ánh mắt đầy dịu dàng của Mẹ Cảnh, gật đầu buồn bã.
"Vậy để con sẽ gửi một tin nhắn cổ vũ cho thượng tướng nhé."
Bên kia, sân vận động.
Cảnh Tông Vọng vừa hoàn thành bài giảng về điều khiển cơ giáp cho tân binh, khi nhảy ra khỏi cơ giáp, trên trán anh đã có một tầng mồ hôi. Anh không sử dụng tinh thần lực, chỉ thuần túy là điều khiển vật lý, nhưng sự thành thạo cùng với kỹ thuật độc đáo của anh khiến các tân binh phải thán phục.
Anh để học sinh tự do tự luyện tập, một lát sau sẽ kiểm tra kết quả huấn luyện.
Trong lúc rảnh rỗi, anh mở quang não cá nhân.
[Bắc Bắc]: Thượng tướng Cảnh anh là tuyệt vời nhất, bài phát biểu của anh tôi đã xem rồi, thật phong độ! Đừng để những bình luận tiêu cực trên mạng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nha.
Cảnh Tông Vọng nở một nụ cười nhẹ, lười biếng gõ chữ: [Ừ, sẽ nghe lời cá nhỏ.]
Du Bắc Bắc đang định nhắn thêm, thì nhận được thêm một tin nhắn: [Rất phong độ sao? Phong độ thế nào, em khen cụ thể một chút, như vậy mới thực tế hơn.]
"Đúng vậy." Du Bắc Bắc lẩm bẩm, nhớ lại video, gõ ra một loạt những từ ngữ khen ngợi.
Cuối cùng, như nhớ ra điều gì đó, cậu bổ sung: [Với lại ở trên mạng nhiều người gọi anh là chồng! Dù anh bị cụt tay, sống không được lâu nữa, cũng không ảnh hưởng đến giá trị của anh trên thị trường hôn nhân đâu!]
"..."
Không hề được an ủi chút nào, mà còn bị đâm thẳng vào tim, Cảnh Tông Vọng kéo khóe miệng một cách miễn cưỡng.