“Mời ta hiện thân là phải có thù lao đấy.”
Giọng nữ kia vừa dứt lời, đại quỷ đã xông về phía ta, sau đó ta đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ của đại quỷ.
Thế là đại quỷ đã bị khống chế.
“Nhưng mà không sao, lâu lắm không ăn mặn rồi, xem như món khai vị vậy.”
Sau đó ta há miệng.
Làm ra động tác hút vào, đại quỷ kia như một đám sương mù bị ta hút vào trong cơ thể, còn chép miệng. Giọng nữ nói: “Ăn không ngon, tí chuyện cỏn con thế này mà mi đã đánh thức bà cô ta à?”
Tôi chỉ biết cười khổ.
Đưa mắt nhìn về phía Tôn Châu.
Cậu ta vô cùng suy yếu, vẫn còn đấu tranh với lệ quỷ trong cơ thể, giọng nữ lại nói: “Đệ tử Thuần Dương chính thống, có điều trong lòng có quỷ.”
Tôi vẫn còn phải đoán già đoán non, không ngờ bà ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
“Chúng con gặp phải phiền toái rồi, bà cô cứu cậu ta đi.”
Giọng nữ không trả lời tôi, chờ một khoảng thời gian một nén hương, giọng nữ mới lên tiếng: “Không phải ta không muốn cứu, mà ta không thể cứu.”
“Trong lòng thằng nhóc này có quỷ, Thuần Dương nhất mạch bọn họ chú trọng đi ngay, ngồi thẳng. Thằng nhóc này làm việc trái với lương tâm, tâm cảnh không thuần túy, dù ta ra tay cứu nó, đối với nó mà nói cũng chỉ có hại mà không có lợi.”
“Chờ xem đi.”
Tôi nhìn Tôn Châu, có vẻ cậu ta đã từ bỏ đấu tranh.
Về phần “thể phong hồn” trong cơ thể tôi, đây cũng là có nguyên nhân cả.
Đó là hồi tôi mới theo lão điên rời khỏi thôn, làm việc cản thi đầu tiên, xuất phát từ Hương Thành đi ngang qua Thiên Phong Lĩnh.
Ở đó, chúng tôi gặp phải quỷ vương.
Mức độ hung tàn của nó đến lão điên cũng không đối phó nổi, tôi lại bị quỷ vương nhập vào người, trải nghiệm lần đó rất thống khổ, tôi như bị rơi vào luyện ngục nước lửa, lão điên mới lấy ra một cái hồ lô nghìn năm.
Bên trên có rất nhiều phong ấn.
Bên trong hồ lô có một nữ quỷ thần bí ở nhờ, ngay cả lão điên cũng không biết về lai lịch của nữ quỷ này, cũng không rõ lắm nữ quỷ này đã tồn tại bao lâu.
Để cứu tôi, lão điên đã phong ấn nữ quỷ này trong cơ thể tôi.
Có nữ quỷ xuất hiện, quỷ vương kia bị thu phục chỉ trong chớp mắt.
Lão điên thương lượng với nữ quỷ, nếu bà ta có thể bảo vệ tôi trăm năm, đợi tôi chết già, hai tay buông xuôi rồi, nữ quỷ sẽ được tự do.
Nữ quỷ cũng đồng ý.
Có ba điều quy ước:
Thứ nhất, chỉ khi tôi gặp phải nguy hiểm tuyệt đối mới có thể kêu gọi bà ta xuất hiện, bình thường bà ta sẽ ngủ say trong cơ thể tôi.
Thứ hai, một khi xuất hiện, nhất định phải có sáu linh hồn với tư cách tế phẩm cho bà ta cắn nuốt.
Thứ ba, bà ta chỉ phụ trách đối phó với quỷ, nếu là tranh giành giữa người với người, bà ta tuyệt đối không nhúng tay.
Tóm lại, nữ quỷ này rất thần bí, cũng rất mạnh.
Điều đáng tiếc duy nhất là tôi chưa từng thấy dáng vẻ của bà ta, cũng không quá rõ ràng về lai lịch và tất cả thông tin về bà ta. Điều duy nhất tôi biết rõ là bà ta bảo tôi gọi mình là bà cô.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Châu bình tĩnh trở lại.
Bà cô nói với vẻ hơi thất vọng: “Đệ tử Thuần Dương chỉ có tí năng lực này thôi à? Quá bình thường.”
Tôi tiến lên, lúc này Tôn Châu mở bừng hai mắt.
Cậu ta đột nhiên đứng dậy, tôi muốn kiểm tra xem đây là bản thân Tôn Châu hay đã bị lệ quỷ kia chiếm thân thể rồi.
“Bà cô, xảy ra chuyện gì rồi?”
Bà cô không giải thích, chỉ thấy Tôn Châu quỳ phịch một gối xuống đất, sau đó dùng hai tay chống lấy nửa thân trên, bắt đầu không ngừng nôn mửa.
Không chỉ có thế, còn có một con sâu màu đỏ bò ra từ trong cơ thể cậu ta.
“Cổ trùng, từ lúc nào?”
Tôi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra.
Lúc ý thức của chúng tôi đều bị bức tranh khống chế, Tôn Châu đã bị người trên lầu hạ cổ.
Ngay sau đó, lệ quỷ bị Tôn Châu tống khứ ra ngoài cơ thể.
Chớp thời cơ, tôi bước về trước hai bước, giao lệ quỷ vừa xuất hiện cho bà cô nuốt, bốn lệ quỷ bị tôi vây khốn cũng có kết cục tương tự.
Bà cô đã thấy hài lòng và nói: “Ăn no rồi.”
“Lần sau, mấy chuyện cỏn con thế này đừng có gọi ta ra.”
Bà cô nghiêm túc cảnh cáo một tiếng, sau đó đồng tử thứ hai xuất hiện trong con ngươi của tôi đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôn Châu ngồi thẳng dậy.
Xem ra cậu ta đã làm hòa với bản thân của quá khứ rồi.
Hoặc nói cách khác, cậu ta đã từ bỏ điều gì, ánh mắt không còn lãnh đạm như trước nữa.
“Nữ quỷ trong cơ thể anh là loại gì thế?”
Tôn Châu nhìn ra được tôi là “thể phong hồn”.
“Không biết.”
Thấy tôi cái gì cũng không biết, Tôn Châu kinh ngạc nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Cái gì cũng không biết mà cũng dám phong ấn trong cơ thể mình? Gan anh cũng to đấy, cẩn thận không đối phương nuốt ngược cả anh.”
Tôi nhún vai.
Theo như lời lão điên, nếu nữ quỷ muốn nuốt tôi thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng khế ước đã thành lập, nữ quỷ sẽ không chủ động nuốt tôi.
Tôi không giải thích gì cả.
Ngược lại nhìn về chiếc tủ trong phòng, tôi lại gần gỡ bùa dán trên đó rồi mở cửa tủ ra.
Quả nhiên, thi thể của Chu Hiểu Linh đang đứng thẳng tắp trong tủ.
Động tĩnh trên lầu càng rõ ràng, Tôn Châu bảo tôi: “Tôi đi kiểm tra, anh đưa thi thể về đi.”
Vốn dĩ tôi còn định ngăn cản Tôn Châu.
Nhưng cậu ta đã rút kiếm gỗ đào ra, rảo bước chạy về phía tầng 3.
Tôi chỉ đành lấy bùa cản thi ra, dán lên ót Chu Hiểu Linh, ngay sau đó, tôi nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng quát tháo, sau đó là tiếng đánh nhau.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên Chu Hiểu Linh giật phắt lá bùa trên ót xuống, hai mắt mở ra, bóp cổ rồi ghì chặt tôi xuống nền nhà.
“Chính là mày làm hỏng chuyện tốt của bọn tao!”
Tôi chấn động toàn thân, sau đó cắn răng nói: “Là các người vi phạm quy tắc giang hồ trước.”
“Thi thể là do tôi đuổi về, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Thứ sống trong cơ thể Chu Hiểu Linh lại nói: “A! Bọn tao nhìn chằm chằm con bé này từ ba tháng trước, tính theo thời gian thì mày phá cục của bọn tao trước!”
Trong giọng nói kia tràn ngập sự oán hận.
Ngay sau đó, trần nhà đã có vết nứt, cát bụi rơi xuống từng đợt, tôi vội nhắm mắt lại.
Một giây sau đã cảm thấy mình bị xách lên không trung.
Ngay sau đó, rầm một tiếng, trần nhà thủng rồi, Tôn Châu rơi từ tầng trên xuống, cậu ta không ngừng nôn ra máu, vẻ mặt thống khổ.
Mà tôi nhìn lên tầng trên, đối phương đang cấp tốc rời đi.
Chỉ còn lại một đôi giày cao su màu vàng, nhìn bộ dạng của Tôn Châu, rất có khả năng cậu ta đã thi triển bí thuật thỉnh tiên tổ nhập vào người, nhưng vẫn không địch lại.
“Đừng để ý đến tôi, đưa Chu Hiểu Linh về đi!”
Tôn Châu khẽ gầm lên một tiếng, cố gắng đứng dậy.
Còn tôi cũng vội quay qua túm chặt tay Chu Hiểu Linh, gầm lên một tiếng bẻ gãy tay cô ấy, dù sao cũng là do tôi nối lại, sau khi rơi xuống Chu Hiểu Linh lại đá về phía tôi.
Còn Tôn Châu thì cố gắng áp chế khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể.
Một ngụm máu này không thể tiếp tục phun ra ngoài, nếu không sợ là khó giữ được tính mạng.
Chu Hiểu Linh đã bị người khống thi nhập vào, hoặc có thể là bị một loại cổ trùng nào đó khống chế.
Tương truyền, cổ thuật Miêu Cương thần bí và phức tạp, có một loại Rối Cổ, có thể kèm theo năng lực và tư tưởng của người khống chế, mượn thân thể khác để triển khai uy lực.
Chắc hẳn việc Chu Hiểu Linh rời khỏi nhà tang lễ mà không bị Tôn Châu phát hiện cũng có liên quan đến Rối Cổ.
Phải ép cổ trùng ra ngoài.
Tôi buộc phải dùng chiêu này.
“Người mặt hổ, thân phủ vảy vàng, bả vai mọc hai cánh, tai trái xỏ rắn, chân đạp hai rồng, là Kim Tổ Vu của Tây Phương.”
“Nhục Thu tổ tiên!”
Ánh sáng vàng hiện ra, trong tay tôi xuất hiện một chiếc thương dài ba mét, do ánh sáng vàng biến ảo mà thành.
“Phá cổ!”