Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch

Chương 32: Thiện lương cũng có giá

Tâm lý hắn cũng dần dần trở nên méo mó.

Nói dễ hiểu chính là mắc chứng tự kỷ, nhưng lại có một cô gái lương thiện, cởi mở, ấm áp đã mang đến cho hắn cảm giác ấm áp.

Tính cách của Chu Hiểu Linh cũng giống bố của cô ấy.

Chu Hội Sinh bôn ba giúp đỡ mọi người ở thị trấn, là một phú hào nổi tiếng tốt bụng, giáo dục của gia đình rất quan trọng, Chu Hiểu Linh từ nhỏ đã sống cùng bố mình, nên cũng là một người rất lương thiện.

Luôn mỉm cười khi đối nhân xử thế.

Vương An cũng rung động trước nụ cười này như Lý Tấn.

Nhưng điểm khác nhau giữa hai người là, Vương An có một loại cố chấp gần như biếи ŧɦái, đó chính là muốn biến Chu Hiểu Linh làm của riêng.

Thế nhưng, thiện lương chung quy cũng không phải tình yêu.

Dường như Chu Hiểu Linh có qua lại với một người nào đó, đối phương cũng là người thật lòng yêu thương chó mèo lang thang, thường xuyên quyên góp cho bọn họ.

Chuyện này lại làm cho Vương An ghen tuông nổi cơn tam bành.

Bởi vì trại nuôi mèo, đối phương đã giúp đỡ đội của Chu Hiểu Linh 500 nghìn, hơn nữa còn muốn gặp mặt ngoài đời, chuyện này cũng khiến cho Vương An cảm thấy bất an.

Không chiếm được thì cứ hủy đi thôi.

Thế là hắn tôi lên kế hoạch gϊếŧ Chu Hiểu Linh.

Nhưng trong chuyện này có một tình tiết, người đã quyên góp 500 nghìn và hẹn gặp mặt Chu Hiểu Linh là Tô Mộc.

Ở trên mạng cô ấy dùng ảnh đại diện nam, tài khoản cũng để giới tính là nam.

Có thể nói, cô ấy chính là chất xúc tác.

Nhưng vận mệnh lại thần kỳ như thế đấy, sau khi Tô Mộc tới tỉnh thành, lại thiếu chút nữa mất mạng.

Điều này cũng giải đáp thắc mắc ban đầu của tôi.

Đó chính là tại sao Tô Mộc lại biết địa chỉ của tổ chức phi lợi nhuận này, thì ra là biết lúc nhắn tin riêng với Chu Hiểu Linh.

Tôi kể lại chuyện này cho Tôn Châu nghe

Cậu tôi lại cảm thán nói: “Lòng người là thứ khó nhìn thấu nhất, người lương thiện nên lấy thiện làm gốc, nhưng cũng phải biết tự bảo vệ bản thân, thế gian đầy rẫy yêu ma quỷ quái, lòng người cũng muôn kiểu khó dò.”

Tôn Châu nói cũng rất có lý.

Kẻ lương thiện phải tự tỉnh táo, đừng để sự lương thiện mất đi giá trị.

Cuối cùng cũng kết thúc, tôi cũng phải về nhà ngủ một giấc mới được, buổi chiều tôi cùng với thằng Cẩu trở về thôn, nó cũng về nhà ngủ.

Tôi cũng về nhà mình.

Nằm trên giường, mãi cho đến sắc trời chập tối, tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nhưng mới sáng sớm, tôi đã bị bố đánh thức rồi.

“Hiên à, con mau đi xem thử một chút, ông Chu kia tìm con, trông cứ như ông ấy gặp phải chuyện gì ấy.”

Tôi trở mình xuống khỏi giường.

Nghĩ thầm, chẳng phải chuyện của Chu Hiểu Linh đã kết thúc rồi à?

Thi thể đã đưa về, cũng giải được hàm oan.

Sao Chu Hội Sinh còn tới tìm tôi chứ, tôi ôm theo thắc mắc đi ra sân.

Nhìn thấy tôi đi ra, Chu Hội Sinh cơ hồ là chạy vội tới, vẻ mặt của ông ấy đầy hoảng sợ, hốc mắt trũng sâu, trông như bị dọa sợ.

“Ông chủ Chu, ông đừng có gấp, từ từ nói xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Ông chủ Chu cố lấy lại bình tĩnh, ông ấy nói: “Thầy Bạch, con gái của tôi khởi thi rồi!”

“Hả?”

Tôi kinh ngạc, Chu Hiểu Linh đã xuống âm phủ rồi, làm sao có thể khởi thi được.

“Thật đấy!”

Chu Hội Sinh thấy tôi không tin, thì vội vàng nói: “Đêm qua, tôi ở bên cạnh canh linh cữu cho con bé, nào ngờ hồi 3 giờ tôi thấy hơi buồn ngủ.”

“Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy con gái đi ra từ bên trong nhà xác, tôi cho là mình nhìn lầm, song nó lại là thật sự.”

“Suýt nữa con bé đã bóp chết tôi.”

“Nếu không phải có một con mèo đen bảo vệ, có khi lúc đó tôi đã mất mạng rồi!”

Chu Hội Sinh run rẩy.

Tôi nghe tới mèo đen thì cảm thấy có gì đó không đúng.

“Có phải là ông nằm mơ không?”

Chu Hội Sinh kiên định nói: “Không, là thật đấy!”

“Lúc đó tôi ngất đi, là Tôn Châu đánh thức tôi đây, thi thể của con gái tôi trong nhà xác cũng không còn.”

Là cậu chàng Tôn Châu đánh thức Chu Hội Sinh.

Không phải cậu ta là nhân viên quản lý sao? Lý nào thi thể chạy mà cậu ta lại không phát hiện được.

Hơn nữa trong này có rất nhiều điểm kỳ lạ.

“Thầy Bạch à, tôi chỉ có một đứa con gái thôi, tôi không muốn con bé xảy ra chuyện gì, tôi muốn để con bé yên ổn rời đi, xin thầy giúp tôi tìm con bé có được không?”

Thi thể của Chu Hiểu Linh đã mất.

Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm.

Dù sao cũng nhận tiền rồi, thi thể cũng đưa về rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm đến khi yên ổn hạ táng, việc này mới xem như chấm dứt.

“Ông chủ Chu, ông cứ yên tâm đi.”

“Tôi đã nhận tiền của ông, thi thể cũng là tôi đưa về, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến khi cô ấy được hạ táng mới thôi.”

“Chúng ta tới nhà tang lễ tìm Tôn Châu trước đi đã.”

Chu Hội Sinh vâng dạ liên tục, cũng cam đoan: “Thầy Bạch, chỉ cần có thể đưa con gái tôi về, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”

“Yên tâm, lần này không lấy tiền.”

Người cản thi chúng tôi rất xem trọng nguyên tắc, tuyệt đối không lấy tiền lung tung, nếu như tôi đã lấy tiền một lần rồi thì không thể lấy thêm lần nữa, bằng không sẽ phá hư quy củ, tổ sư gia sẽ trừng phạt.

Tạm biệt bố, tôi ngồi lên xe của Chu Hội Sinh.

Bố tôi lắc đầu, đang muốn trở về phòng thì nghe có tiếng chuông.

Ông quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Hơn mười phút sau, chúng tôi đã đến nhà tang lễ.

Tôn Châu đang bị quản lý trách mắng.

“Cậu làm sao thế! Cho cậu làm nhân viên quản lý, thế mà có mấy cái xác cậu cũng không trông chừng được à?”

“Cậu có biết nó sẽ có ảnh hưởng nặng tới mức nào không?”

Nhìn cậu ta bị quản lý mắng như thế, tôi lại thấy buồn cười.

Cũng thật đáng buồn, nói thật tôi gặp quá nhiều người, có bản lĩnh có năng lực, thế sống còn thua cả người bình thường.

Làm nhân viên ở nhà tang lễ thế này, tiền lương không đến ba nghìn.

Ưu điểm duy nhất chính là ngũ hiểm nhất kim*, điểm này rất quan trọng, ít nhất đến lúc về già, còn có cái bảo đảm.

“Ông chủ Chu.”

Quản lý nhìn thấy Chu Hội Sinh thì lập tức thay đổi sắc mặt, cười nịnh nọt.

Chuyện đó chúng tôi đã lập hồ sơ rồi.”

“Lần này nhà tang lễ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, hơn nữa cũng cam đoan sẽ đưa thi thể trở về!”

Nói xong, quản lý quát Tôn Châu: “Có nghe thấy không!”

Cậu ta cũng nghiêm túc cam đoan: “Tôi là nhân viên quản lý, thi thể bị mất, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!”

“Dù có liều cái mạng này, tôi cũng sẽ tìm thi thể về.”

Lúc này Chu Hội Sinh cũng không tiện nói gì, cũng chỉ nói với Tôn Châu: “Nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

“Thầy Bạch, thầy xem…”

Chu Hội Sinh nhìn về phía tôi, tôi cũng cam đoan: “Yên tâm, cứ giao cho tôi đi.”

“Ông chủ Chu, nơi này là nhà xác, âm khí nặng, mời qua bên này, gần đây tôi có được một ít trà ngon, mời ông chủ Chu thử nhé.”

Chu Hội Sinh lúc này làm gì còn tâm tư nào mà uống trà nữa.

Nhưng đúng là ông ấy thật sự cần nghỉ ngơi, nên cũng đi theo tay quản lý kia.

“Chàng trai trẻ, không phải cậu nói, có cậu ở đây tuyệt đối sẽ không thành vấn đề à?” tôi trêu chọc cậu ta.

Tôn Châu liếc tôi một cái, hừ lạnh nói: “Anh tới hóng chuyện đấy à?”

“Ha ha ha, tôi đương nhiên là đến để giải quyết sự cố rồi.”

“Tôi là người cản thi, trước khi thi thể được hạ táng, tôi cũng có trách nhiệm.”

Cậu ta cũng nghiêm mặt, nói: “Tình huống tương đối khó giải quyết, nói thật tôi cũng không rõ tại sao thi thể của Chu Hiểu Linh lại tự mình rời đi.”

“Tự mình rời đi?”

Tôi cũng nghiêm túc lại, không có Linh Thể điều khiển, tại sao thi thể lại tự mình đi được?

“Anh đi theo tôi.”

Tôi theo Tôn Châu đi tới phòng cậu ta, nơi này có camera giám sát, quay cảnh toàn bộ nhà xác, cậu ta mở hình ảnh theo dõi quay được lúc 3 giờ 25 phút đêm qua ra.

Chú thích:

*ngũ hiểm nhất kim: từ viết tắt chỉ loại phúc lợi dành cho người lao động gồm 5 loại bảo hiểm và 1 khoản tích lũy mua nhà