Hồng Mông Tiên Đạo

Chương 13: Bạch Thu Đường phong độ - 1

Đại nhân thống lĩnh vừa đến, áp lực đã ập tới ngay.

Tên binh sĩ kia thấy thống lĩnh tới, sắc mặt vui mừng, nhìn Hứa Trường Ca nói: "Ngươi chết chắc rồi!"

Mặt thống lĩnh nghiêm lại, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, hỏi: "Có việc gì thế?"

"Đại nhân thống lĩnh, bọn họ không giao đủ linh thạch, còn muốn xông vào." Tên binh sĩ kia nói, không quên thêm mắm dặm muối.

"Con mẹ nó, lại dám tới chỗ chúng ta gây chuyện." Đại nhân thống lĩnh nổi giận đùng đùng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Trường Ca, nói: "Là ngươi mù mắt hả? Dám khiêu chiến quy định của Bạch Đế thành?"

Miệng Hứa Trường Ca mấp máy, một lúc lâu không nói được gì. Người phóng khoáng trấn định như hắn, lúc này trừ chuyện chơi lớn một vố còn không biết nói gì nữa.

Đỗ Long thấy cảnh tượng không ổn, cười hì hì nói: "Đại nhân thống lĩnh, ngài xem chúng ta chỉ là môn phái nhỏ, đúng là không có nhiều linh thạch, có thể thông cảm cho một lần không? Sau này nhất định hậu tạ!"

"Ngươi là ai?" Đại nhân thống lĩnh nhìn Đỗ Long, hỏi.

"Tại hạ Đỗ Long, trưởng lão Huyền Thiên Tông." Đỗ Long nói, mặt cười bồi.

"Trưởng lão một Tông môn không được xấp hạng làm gì có cửa nói chuyện ở đây? Cút sang một bên." Ỷ vào nơi này là Bạch Đế thành, tu vi nhóm Đỗ Long dù cao hơn đại nhân thống lĩnh mới Kim Đan trung kỳ nhưng vẫn không được nể mặt chút nào.

"Mẹ nó! Ra vẻ éo gì. Không phục thì ra so đấu." Hoa Phi không chịu nổi nữa, nổi giận bừng bừng xông lên.

"Muốn chết!" Đại nhân thống lĩnh rút bội đao ra, chém thẳng về phía đầu Hoa Phi.

Thấy sắp sửa mất kiểm soát, Cơ Vô Nhai đột nhiên lao về phía trước, nhìn đại nhân thống lĩnh nói: "Đại nhân thống lĩnh đừng giận. Không biết yêu tinh có thể thay thế linh thạch không?"

Đại nhân thống lĩnh nheo mắt lại, dừng động tác, nhìn Cơ Vô Nhai, đáp: "Có thể. Ngươi có bao nhiêu yêu tinh?"

Tuy rằng linh khí ẩn chứa trong yêu tinh không nhưng linh thạch hạ phẩm nhưng cũng có thể cung cấp linh khí cho tu luyện. Rất nhiều người không có linh thạch đều dùng yêu tinh thay thế.

Cơ Vô Nhai đổ ào yêu tinh trong nhẫn trữ vật xuống mặt đất. Đại nhân thống lĩnh đếm qua một lượt, có khoảng 300 viên, tuy phẩm chất không cao nhưng miễn cưỡng cũng đủ đổi lấy 40 viên linh thạch hạ phẩm.

Nhưng đại nhân thống lĩnh vẫn không vừa lòng, nhìn vào ngọc bội màu đen trên eo Cơ Vô Nhai, ánh mắt đầy tham lam: "Số yêu tinh này chưa đủ. Nếu ngươi muốn đổi 40 viên linh thạch hạ phẩm thì để lại cả miếng ngọc bội kia."

Cơ Vô Nhai nhìn về hướng miếng ngọc bội ở eo, mặt lộ vẻ khó khăn. Đây là đồ cha mẹ để lại, sao có thể giao ra được.

"Thế nào? Không muốn đưa à? Vậy thì ta nói rõ cho ngươi biết, Tông môn các ngươi không còn tư cách tham gia bình chọn nữa. Ta không cho phép Tông môn các ngươi vào thành." Thống lĩnh uy hϊếp.

"Ngươi! Ngươi giỏi lắm!" Hứa Trường Ca tức giận tới cực điểm: "Ông đây hôm nay không tham gia nữa. Ông phải gϊếŧ mày."

"Mắt chó ngó người thấp. Đã ngứa mắt với mày từ sớm rồi. Hôm nay ông đây phải cho mày quỳ xuống chịu chinh phục." Hoa Phi xắn tay áo, chuẩn bị ra tay.

Chinh phục là từ thường dùng ở Tinh Vân Đại Lục. Kẻ thất bại phải hô chinh phục là sự sỉ nhục lớn nhất.

"Há há. Đã thế thì cho hắn biết tay đi!" Đỗ Long cũng chuẩn bị xông lên.

Cơ Vô Nhai thở dài một tiếng, nhìn ba người Hứa Trường Ca, khuyên nhủ: "Tông chủ, hai vị trưởng lão, đừng nổi giận. Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà. Ta tạm thời gửi đại nhân thống lĩnh đã, về sau sẽ chuộc lại."

"Đại nhân thống lĩnh, hôm nay ta tạm gửi ngọc bội ở chỗ ngài, ngày sau sẽ tự mình tới chuộc, hy vọng ngài bảo quản nó thật tốt." Cơ Vô Nhai đưa tay lấy ngọc bội ở eo, đưa cho đại nhân thống lĩnh.

"Vô Nhai, đừng!" Hứa Mộ chạy tới ngăn Cơ Vô Nhai lại: "Đây là bằng chứng nhận thân của người nhà đệ, không thể giao ra."

Cơ Vô Nhai cười một tiếng, đáp: "Thứ gì của ta sớm muộn vẫn là của ta, không ai lấy đi được. Không phải sao?"

Thấy khóe miệng Cơ Vô Nhai nhếch lên, Hứa Mộ đã hiểu. Cơ Vô Nhai nói không sao. Chỉ mới tu hành mấy tháng, tu vi đã có thể đối kháng Kim Đan trung kỳ. Cho hắn thời gian, có một ngày nhất định hắn sẽ đòi lại được những thứ thuộc về bản thân.

Nghĩ thế, Hứa Mộ chỉ có thể gật đầu.

"Cơ tiểu tử!" Hứa Trường Ca nhìn Cơ Vô Nhai, vẻ mặt phức tạp.

Cơ Vô Nhai lại cười, lắc đầu, đưa ngọc bội cho thống lĩnh.

Thống lĩnh nắm ngọc bội, mặt đầy hưng phấn. Miếng ngọc bội này nhìn đã biết không phải vật phàm, có khi đổi được rất nhiều linh thạch, đủ để hắn chơi bời một hồi.

"Long Cương, ngươi đang làm gì đó?" Một giọng nói truyền tới, sau đó một thiếu niên mặc áo trắng đi ra từ sau đám người.

Người này khí thế hiên ngang, phong độ bất phàm, có khí chất của người ở vị trí cao lâu năm.

"Thiếu, thiếu thành chủ!" Giọng thống lĩnh đột nhiên trở nên cung kính: "Sao người lại tới đây?"

Người vừa xuất hiện chính là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, Bạch Thu Đường!

"Ta tới thì sao? Ta mà không tới, thanh danh của Bạch Đế thành ta đã bị hủy trong tay ngươi. Ngươi có biết tội không?" Bạch Thu Đường không giận nhưng đầy uy nghiêm, khí thế ép tới mức Long Cương không thở nổi.

Long Cương quỳ phịch xuống đất, vội nói: "Long Cương biết tội rồi. Xin thiếu thành chủ trách phạt."

"Vị tiểu huynh đệ này đã giao 300 viên yêu tinh, trong đó có cả Luyện Khí tầng mười hai và tầng mười một, thừa đổi 40 viên linh thạch hạ phẩm rồi. Ngươi lại còn muốn đoạt thứ yêu thích của kẻ khác, đúng là to gan lớn mật." Bạch Thu Đường nhìn binh sĩ bên cạnh, nói tiếp: "Long Cương hủy hoại thanh danh Bạch Đế thành ta, đáng phạt nặng. Người đâu, bắt hắn lại, giam vào thiên lao, đợi xét xử."

"Vâng!" Không ai dám phản kháng, càng không ai dám xin xỏ. Bởi không ai dám nghi ngờ quyền uy của Bạch gia tại Bạch Đế thành.