Sáu người tự chọn xong công pháp, sau đó ra khỏi Tàng kinh các. Ngoài Cơ Vô Nhai, năm người còn lại đều chọn công pháp cả, chỉ mình hắn là chọn cuốn sổ tay kia.
Tam trưởng lão nhìn Cơ Vô Nhai, giọng đầy ý vị: "Tên nhóc họ Cơ, cơ hội lần này quý giá như vậy, ngươi lại chọn một cuốn sổ tay chẳng có tác dụng gì à? Mau quay lại, chọn lại một lần đi."
Cơ Vô Nhai biết Tam trưởng lão có ý tốt. Nhưng hắn chọn cuốn sổ này của Lăng đạo nhân rồi, đương nhiên sẽ không chọn lại. Càng huống chi trong cuốn sổ này có thứ mà hắn muốn tìm. Vì vậy hắn nói: "Cám ơn Tam trưởng lão, không cần đâu. Ta thấy cuốn sổ tay này có tác dụng rất lớn đối với ta."
Thấy thái độ Cơ Vô Nhai kiên quyết, Tam trưởng lão cũng không tiện nói thêm: "Vậy thôi, nếu ngươi đã chọn cuốn sổ tay đó thì nói rõ ngươi đã đọc rồi. Hy vọng nó có tác dụng với ngươi thật."
Rời khỏi Tàng kinh các, mọi người chia nhau trở về nơi ở. Cơ Vô Nhai đọc kỹ hình minh họa và bí quyết kỹ xảo của Vũ Không thuật rồi mới ra khỏi phòng, bắt đầu diễn luyện trong sân.
Tuy Cơ Vô Nhai không có linh khí nhưng bên trong thân thể lại có tinh khí liên miên không dứt. Ôm ý nghĩ muốn thử nghiệm, Cơ Vô Nhai tỏa tinh khí ra ngoài cơ thể, sau đó nhảy nhẹ lên, tập trung cảm nhận trọng lực đang kéo thân thể xuống. Sau đó hắn vận chuyển tinh khí theo con đường minh họa trong sổ, truyền xuống dưới chân. Vừa truyền xuống, đột nhiên có một luồng lực ngược với trọng lực hiện ra. Chẳng qua bởi dùng lực quá mạnh, Cơ Vô Nhai bèn bị bật tung bay đi, đập vào một cái cây lớn.
"Đã có tác dụng rồi, nhưng lực bật lên hơi mạnh."
Cơ Vô Nhai luyện tập nhiều lần, dần dần khống chế được lực lượng. Cuối cùng, hắn đứng vững vàng trên không trung.
"Phải nghĩ cách tiến tới!" Cơ Vô Nhai áp dụng theo hình hướng dẫn, tinh khí dưới chân đẩy tới, từ từ tiến lên.
Cứ tập như thế, tiến lên rồi lùi lại, không biết thử nghiệm biết bao nhiêu lần, cuối cùng Cơ Vô Nhai đã có thể bay lượn tự do, tùy ý trong không trung.
"Hóa ra lại có thể điều khiển được trọng lực. Ta chuyển tinh lực vào bản thân là có thể bay lượn. Nếu như tác dụng lên thân thể người khác, vậy có thể điều khiển người khác, khống chế động tác của người khác không?" Cơ Vô Nhai lóe lên ý nghĩ, truyền tinh lực ra xa thân thể, bao phủ một khối đá. Sau khi làm xuất hiện lực đẩy, quả nhiên khối đá kia từ từ bay lên. Sau đó Cơ Vô Nhai để trọng lực tác dụng lên tảng đá, tảng đá lại từ từ hạ xuống đất, sau đó chìm dần sâu xuống đất. Cơ Vô Nhai mừng rỡ, biết ý tưởng này chắc chắn là một đòn cực hiểm. Nếu đang đối chiến với kẻ khác lại hoàn toàn điều khiển được động tác của đối phương, như vậy chỉ trong tích tắc đã có thể thay đổi hoàn toàn trận chiến.
Cơ Vô Nhai lại truyền tinh lực vào hai khối đá, sau đó điều khiển chúng đυ.ng vào nhau, va chạm tới vỡ nát.
"Thật sự quá tốt rồ. Có chiêu này, ngày sau nếu gặp phải đối thủ thực lực yếu thì căn bản mình không cần ra tay, lợi dụng luôn trọng lực và phản lực là có thể khiến đối phương trọng thương hoặc đánh chết luôn rồi."
Cơ Vô Nhai biết rõ bản thân còn chưa coi là thông thạo Vũ Không Thuật, cho nên chạy ra sau núi, bắt đầu săn gϊếŧ yêu thú, thuận tiện rèn luyện nhục thân.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua thời gian nửa tháng.
Hôm nay tông môn vô cùng náo nhiệt, toàn tông đều đang tụ tập tại quảng trường của tông môn.
Tông chủ Hứa Trường Ca mặc một bộ áo bào màu xanh, mẫu thêu trước ngực đã đổi từ một thanh thiết kiếm trở thành một chữ "huyền". Mái tóc hắn để tung bay thoải mái phía sau người, dáng vẻ phóng khoáng. Đỗ Long và Hoa Phi đứng hai bên, phía sau là thập đại trưởng lão của tông môn.
Phía trước Hứa Trường Ca là tứ đại đệ tử hạch tâm, phía sau đệ tử hạch tâm là mười hai đệ tử nội môn, sau đó mới đến đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch.
Vẻ mặt Hứa Trường Ca phấn chấn, nhìn vào các đệ tử trước mặt, cao giọng nói: "Ngày mai là đại hội bình chọn tông môn cửu phẩm của Thanh Vân Châu. Chỉ cần có thể được chọn, như vậy thì công pháp, đan dược sẽ liên tục được Liên minh tu tiên gửi vào Huyền Thiên Tông chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta mới được coi là tông môn tu chân có tiếng tăm thân phận. Quá khứ, tông môn chúng ta còn chưa có tư cách này. Nhưng hiện tại Huyền Thiên Tông chúng ta không giống như xưa, không chỉ có ba cao thủ Kim đan kỳ, còn có một nhóm đệ tử có thể ra mặt tranh tài. Thế cho nên, lần này tông môn chúng ta thề phải giành được một vị trí trong tông môn cửu phẩm."
Ánh mắt Hứa Trường Ca lấp lánh sáng, nói tiếp: "Hiện giờ, những đệ tử được ta tọi tên sau đây bước ra khỏi hàng!"
"Cơ Vô Nhai tiến lên!"
"Tôn Phong tiến lên!"
"Đường Minh tiến lên!"
"Quách Tử Nghi tiến lên!"
"Lãnh Phi tiến lên!"
"Triệu Đại Cương tiến lên!"
"Hứa Mộ tiến lên!"
"Trương Thanh, Ngô Thông, Điền Hạo Vũ, Chu Tú Nhi, Trần Hàng, Lý Thần, Dương Tử Long tiến lên!"
Mười bốn người được điểm danh nhanh chóng bước ra đều là đệ tử hạch tâm và đệ tử nội môn.
"Ngoài mười bốn người tham gia thi đấu, các đệ tử ngoại môn khác đi theo để cọ sát. Đệ tử tạp dịch có tu vi cũng có thể đi cùng. Người không có tu vi ở lại trông coi tông môn." Hứa Trường Ca nói tiếp: "Thập trưởng lão lớn tuổi rồi, không cần vất vả nữa, ở lại trông coi Tông môn. Tả hữu trưởng lão và chín đại trưởng lão khác cùng đi."
Lần này hầu như đã huy động toàn bộ Tông môn. Ngoài thập trưởng lão đã già yếu và đệ tử tạp dịch chưa thể tu hành ra, hầu như tất cả mọi người đều được tham gia. Chẳng qua ngoài mười bốn người tham gia thi đấu, những người khác sẽ chỉ đi quan sát.
"Lần thi đấu này có thể tiến vào Tông môn cửu phẩm hay không đều dựa vào mọi người, mọi người có lòng tin hay không?" Hứa Trường Ca nhìn mười bốn đệ tử, hỏi. Những người này đều là hy vọng của Tông môn.
"Có!" Đám người đáp lại, giọng điệu kiên định.