Trên sườn núi, một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt, không ngừng lan tràn vào chỗ sâu hơn.
Mấy người nam nhân mặc tây trang giày da bước đi trên đường núi mới được tạo ra, một đường đi về phía trước.
Bọn họ không biết là, tiếng bước chân của họ đã quấy nhiễu đến một cây tiểu trúc duẩn¹ ở dưới nền đất cách đó không xa.
Một góc nhỏ nhòn nhọn lén lút mà từ trong bùn dò ra, đỉnh một mảnh lá rụng to lớn, giống như gián điệp trốn tránh, nghe lén cuộc đối thoại của mấy người trên mặt đường.
Nam nhân đi đầu dừng bước trước rừng trúc: “ Khu rừng trúc này không có gì để ngắm, đào toàn bộ lên, thay bằng hoa đào. Nơi này đến lúc đó liền định vị thành cảnh điểm du lịch cho tình lữ trong làng du lịch của chúng ta, khách nhất định sẽ đông như mây! ”
“ Vương tổng giám thật là hùng tài đại lược², có ngài chỉ huy, hạng mục này nhất định sẽ thu được thành công lớn! ”
“ Ngày mai tôi liền đi liên hệ với người bán cây hoa đào. ”
Mỗ măng run bần bật.
Đám con người đáng sợ này, thế mà muốn đào mộ tổ tiên nhà cậu, còn muốn chém tận gϊếŧ tuyệt đời đời con cháu nhà cậu!
Thẳng đến trăng lên đầu cành liễu, mỗ măng mới dám từ dưới đất chui lên, hóa thành hình người. Sau đó…… Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!
Tuy rằng diện mạo cậu thanh tú, đôi chân bạch bạch nộn nộn, thoạt nhìn chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sẽ lưu lại dấu vết. Trên thực tế, tiểu trúc duẩn này da dày thịt rất dày, chạy trốn cũng rất nhanh.
Cậu lén lút đi xuống dưới chân núi, trèo tường tiến vào một căn biệt thự nhỏ ba tầng do nông dân tự xây dựng. Cậu móc ra chìa khóa từ trong chậu hoa, tiến vào trong phòng rửa mặt, thay quần áo.
Chủ nhân của phòng ở là một con hồ ly già, sau khi ông hóa hình thì đi cục quản lý yêu quái đăng ký, sau đó dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của con người. Hiện giờ tuổi đã già, ông liền ở chỗ này dưỡng lão, tôn tử Hồ Ly của ông cùng Lâm Hiểu Trúc là bạn thân.
Bất quá, Hồ Ly càng thêm hướng tới sinh hoạt phồn hoa ở nhân gian, mà Lâm Hiểu Trúc thì lưu tại núi sâu rừng già tiếp tục tu luyện.
“ Gia gia, Hồ Ly hiện tại ở nơi nào? Con có chuyện rất quan trọng muốn tìm nó thương lượng. ” Lâm Hiểu Trúc châm trà cho lão gia gia.
“ Để ông gọi điện thoại cho nó. ” Lão gia gia móc di động ra, bấm vào dãy số điện thoại, sau đó đưa cho Lâm Hiểu Trúc.
Lâm Hiểu Trúc trợn mắt há hốc mồm, sững sờ cầm di động: “ Điện thoại không phải là một khối rất dày sao, từ lúc nào mà trở nên mỏng như vậy. ”
Cậu đã vài thập niên không xuống núi, thật sự là cảnh còn người mất.
“ Hiểu Trúc, mày gặp phải phiền toái gì? ” Hồ Ly liếc mắt một cái liền xuyên qua, “ Người bận rộn như mày này, xưa nay là không có việc thì không đăng điện tam bảo. ”
Lâm Hiểu Trúc chột dạ: “ Xin lỗi, mỗi lần tao minh tưởng, lại tỉnh lại liền đã qua vài thập niên. Đúng rồi, hôm nay có người…… ”
Hồ Ly trầm mặc nửa ngày: “ Mày…… Chuyển nhà đi. ”
“ Tao thì có thể rời đi đó. Nhưng đám nhỏ nhà tao phải làm sao bây giờ? Bọn họ đi không được, gia đình tao lớn như vậy, liền tính tao chịu đào, lại phải trồng ở đâu đây? ”
“ Thế tao đây đành đưa cho mày một ý kiến tồi. ” Hồ Ly bất chấp tất cả, “ Gả vào hào môn, biết sao. ”
Trừ bỏ người trong nhà, còn ai có thể thay đổi quyết định của chủ đầu tư đâu?
“ Gì cơ? ”
Lâm Hiểu Trúc là loại đồ cổ còn chưa từng xem qua tiểu thuyết về hôn nhân khế ước này, hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
======
Tiểu trúc duẫn¹: măng nhỏ.
Hùng tài đại lược²: tài năng lớn lao, mưu kế giỏi giang.