Bạch Nguyệt Quang Muốn Giúp Tôi Nuôi Con

Chương 21

"Tôi... gần đây đã bổ sung một số kiến thức, cô có muốn thử không?"

Bả vai của Lục Hàn Chi bị Khương Nguyệt giữ chặt, toàn thân cũng bị cô ấy đè xuống, trong lúc choáng váng không đứng dậy được, cô nhanh chóng nheo mắt lại, nhìn Khương Nguyệt đang nằm trên người mình, hứng thú nói: "Hả?"

Khương Nguyệt coi phản ứng của cô ấy là đồng ý, lập tức vòng ra sau gáy, cố gắng chạm vào khóa kéo váy sau lưng, cô vô thức cử động yết hầu, cố gắng đè nén nhịp tim căng thẳng sắp nhảy lên cổ họng.

Nhưng không lâu sau...

Lục Hàn Chi cảm thấy có gì đó không đúng, liền nắm lấy cổ tay cô ấy, cười hỏi: “Vì sao không cởi của cô ra?"

Nhìn thấy ánh sáng chói lóa trong mắt cô ấy khi cô ấy cười, Khương Nguyệt vốn đã có chút khẩn trương, lúc này cô gần như quên mất mình định làm gì, vô thức liếʍ môi dưới.

"Bởi vì... tôi muốn lấy lòng cô." Cô nói.

Suy nghĩ một chút, Khương Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, cố ý dùng giọng nói nhẹ nhàng bổ sung: "Đương nhiên, nếu cô muốn cởi ra cho tôi... Cũng không phải là không được."

Lục Hàn Chi: "!"

Cô nàng dùng vẻ mặt này kết hợp với câu nói trắng trợn táo bạo kia, mà có thể khiến trái tim cô đập loạn, thực sự là Khương Nguyệt mà cô biết sao?

Nhưng trong trường hợp này, lý trí của cô chỉ xuất hiện được nửa giây trước khi bị ép offline, hôm nay cô chỉ muốn hoàn toàn nuông chiều bản thân.

Cô nhìn đầu ngón tay của Khương Nguyệt chậm rãi di chuyển, từng chút một chạm vào mép váy ngủ của mình, cô chợt nghĩ, trước đây hai người bọn họ chưa bao giờ thân thiết như vậy, giờ để đối phương chủ động như thế có thích hợp hay không?

Lục Hàn Chi nhìn chằm chằm vào động tác của cô ấy, lúc này Khương Nguyệt đang cố nén vẻ ngượng ngùng, vừa vô tình vừa cố ý mà tra tấn cô, khiến cô nghe thấy máu trong l*иg ngực đang dần sôi lên, ồn ào náo động cuốn khắp người mình.

Những ngón tay của Lục Hàn Chi ở bên người cô đột nhiên cựa quậy, giống như một tín hiệu, rồi đột nhiên...

Sự kiên nhẫn tích lũy đến cùng cực cuối cùng cũng bộc phát, cô đột nhiên dùng lực ở thắt lưng, đẩy người phụ nữ đang cởϊ qυầи áo mình sang một bên.

Có một tiếng “bang” nhẹ nhàng vang lên.

Chiếc tủ đầu giường không được đặt sát tường nên khi Khương Nguyệt va vào hơi xê dịch một chút.

Nhưng âm thanh này đã khiến Khương Nguyệt giật mình, cô vô thức ôm lấy người trước mặt, trong mắt có chút xin lỗi và hối tiếc, mở miệng nịnh nọt: "Lục Hàn Chi..."

Cô không muốn tiếp tục nữa, cô sợ đánh thức bọn trẻ đang ở phòng bên cạnh.

Trong nháy mắt, Lục Hàn Chi cảm thấy mình như một người phụ nữ tồi tệ, không có đạo đức, cặp kè với một người phụ nữ đã có gia đình.

Cô đột nhiên nhếch môi, dùng chóp mũi cọ cằm người trước mặt, động tác hoàn toàn thân mật, nhưng lời nói lại tràn đầy nguy hiểm:

"Không phải cô mời tôi vào phòng trước sao? Tán tỉnh tôi xong rồi muốn bỏ chạy à? Khương tổng, trên đời này không có chuyện gì tiện nghi như vậy đâu."

Hơi thở của Khương Nguyệt ngứa ngáy, cô nhắm mắt lại, hạ giọng khàn khàn, mang theo ngữ điệu thương lượng: "Đừng... đừng ở trên giường."

Lục Hàn Chi cố ý trêu chọc cô ấy: “Nhưng tôi lại rất thích chiếc giường này của cô.”

Khương Nguyệt: "..."

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô ấy, Lục Hàn Chi cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được, có lẽ cô đột nhiên phát hiện đối phương chịu vì mình nhượng bộ lớn như vậy, nên đáy lòng cũng mềm nhũn ra.

Cô nghiêng người hôn lên môi Khương Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hôn tôi đi.”

Cô nói thêm: "Hãy hôn tôi mạnh hơn nữa để tôi có thể nuốt chửng thanh âm của cô nhiều hơn."

Khương Nguyệt bị lời đề nghị của cô ấy dụ dỗ đến mức muốn chui xuống gầm giường.

Lục Hàn Chi dù sao vẫn sẽ cân nhắc đến tâm trạng của cô ấy, nhất là màn biểu diễn tối nay của đối phương khiến cô cực kỳ vui vẻ, cô thậm chí không muốn nghĩ đến ý nghĩa đằng sau của sự thay đổi này, cô nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai Khương Nguyệt, giọng nói gần trong gang tấc chui vào lỗ tai.

"Đừng lo."

“Tôi chỉ muốn kiểm hàng trước thôi, tối nay sẽ tha cho cô.”

Vừa nói xong, cô đã nhìn thấy màu sắc trên cổ Khương Nguyệt, giống như cây phong đỏ trên núi vào mùa thu, chỉ sau một đêm đã chuyển sang màu đỏ.

"Cô Lục."

Chị Ánh nhận được cuộc gọi từ Lục Hàn Chi vào lúc hai giờ sáng.

“Tuyên bố công ty muốn đưa ra chưa đúng lắm, chị hãy kêu bộ phận quan hệ công chúng sửa lại một chút.” Lục Hàn Chi đóng cửa ban công lại, cố ý hạ giọng, quay đầu nhìn về phía phòng khác trong nhà.

Dấu vết của chủ sở hữu ở khắp mọi nơi trong phòng khách, gần sofa có các cuốn sách dành cho trẻ em như "Tiếng Anh thiếu nhi", "Robinson phiêu lưu ký, có một số máy bay không người lái bốn trục không rõ mẫu mã và một loạt các cuốn sách chuyên môn khác nhau đặt trên kệ sách.

Một chậu cây trầu bà xinh đẹp được đặt trên nóc tủ lạnh rũ tán xuống, những dải dây dài và những chiếc lá lớn thể hiện sức sống mãnh liệt, một số nam châm hình mèo dễ thương được đính lên cánh cửa tủ lạnh lộ ra giữa những khoảng trống các sợi dây.