Editor: Mon
Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Kinh Hoan không kiên nhẫn, thái độ cứng rắn: “Ta không phải đang thương lượng với ngươi, ta chỉ thông báo cho ngươi biết thôi.”
Lệ Vinh Hiên nghẹn lời, không thể nào thốt ra được một câu thô tục: “... Nếu ngươi vì chuyện trẫm lâm hạnh Cố mỹ nhân mà tức giận, trẫm có thể giải thích với ngươi.”
Kinh Hoan nghĩ thầm: "Cút đi, không cần."
“Đêm qua trẫm vội làm xong chính sự, cảm thấy tâm phiền ý loạn, có uống một chút rượu, uống xong rượu lại đi Ngự Hoa Viên tản bộ, giữa đường gặp phải Cố mỹ nhân, không cẩn thận nhận nhầm nàng thành ngươi, đầu óc nóng lên, liền...”
Hắn tuyệt đối sẽ không để ai biết chuyện xấu hổ này!
Lệ Vinh Hiên liếc nhìn Kinh Hoan, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, càng không đoán ra ý định của nàng.
Kinh Hoan suýt nữa tức giận đến bật cười, hỏi với vẻ mỉa mai: “Vậy ngươi lại hoa mắt à?”
Kinh Hoan trong mắt đầy vẻ khinh thường khiến Lệ Vinh Hiên cảm thấy xấu hổ và bực bội, nhưng vẫn cố gắng gật đầu: “Đúng vậy, trẫm chỉ là hoa mắt, nhận nhầm người.”
Kinh Hoan đánh giá Lệ Vinh Hiên như thể đang nhìn một món đồ bẩn thỉu: “Mặt mày dày dặn như vậy, sao ngươi có thể không biết xấu hổ đến mức này?”
Lệ Vinh Hiên mặt biến sắc, Kinh Hoan dám mắng hắn!
Lệ Vinh Hiên bị Kinh Hoan làm tức giận đến mức đại não ù tai, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, cũng không màng đến mình là hoàng đế, giơ nanh múa vuốt hét lên: “Kinh Hoan, trẫm muốn phế ngươi!”
Nữ Đế Bệ hạ giơ tay áo rộng vung lên, nâng cằm với vẻ kiêu ngạo, cười như không cười nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Chỉ cần trẫm không muốn đi, ai cũng đuổi không được trẫm!
Nói xong lời tàn nhẫn, Kinh Hoan không quay đầu lại mà bước đi.
Lệ Vinh Hiên nhìn bóng dáng Kinh Hoan rời đi, giọng khàn khàn buông lời tức giận: “Trẫm là hoàng đế! Trẫm là ngôi cửu ngũ! Trẫm muốn phế ngươi! Trẫm hiện tại liền phải phế ngươi!”
Kinh Hoan không thèm quay lại, bang bang lại cho hắn thêm 200 tấm bùa xui xẻo.
Có lẽ sẽ đủ dùng mấy ngày.
Mỉm cười.JPG
Sau nửa canh giờ, xe ngựa của Kinh Hoan đã ra khỏi hoàng cung.
Vân Đoàn trong không gian hệ thống trò chuyện với Kinh Hoan.
“Ký chủ, sao ngươi lại dám nói như vậy trước mặt nam chính? Vạn nhất hắn tức giận, lại đi làm hại nhà Kinh thì sao?”
Kinh Hoan nhẹ nhàng cầm một miếng bánh hoa hồng, trâm cài trên đầu theo chuyển động của xe ngựa đung đưa.
“Lệ Vinh Hiên...” Kinh Hoan nhẹ nhàng thở một hơi, khóe mắt hơi nhướng lên, lộ vẻ châm chọc: “Hắn không dám.”
Nhà họ Kinh là một gia tộc trăm năm, thế lực sau lưng sâu không lường được, không phải một Lệ Vinh Hiên có thể lay chuyển.
Lệ Vinh Hiên có thể hạ nhà Kinh thuận lợi như vậy, phần lớn là nhờ vào cái gọi là vận khí của nam chính, còn có pháo hôi là nguyên chủ.
Bây giờ, Nữ Đế Bệ đã trở lại, cái gọi là vận khí tự nhiên cũng phải đi đường vòng.
“Vậy nếu nam chính có vận khí, nếu hắn...”
Nữ Đế Bệ hạ tay vỗ vỗ vào vòng tay cẩm thạch, bị Vân Đoàn làm ồn ào đến đau cả đầu, không kiên nhẫn phất tay: “Mày phiền thật đấy, không có việc gì thì đi đọc sách đi, đừng làm phiền trẫm.”
Nói xong, Kinh Hoan đã không chút thương tiếc đẩy Vân Đoàn vào phòng tối.
Vân Đoàn: QAQ
Người gác cổng Võ Xương hầu phủ từ xa nhìn thấy xe ngựa từ trong cung ra, lập tức chạy đến bẩm báo Ôn thị.
Khi Kinh Hoan vừa xuống xe, Ôn thị liền mang theo hai con dâu đi ra đón.
“Hoan Nhi!” Ôn thị tiến lên, cười tươi nắm tay Kinh Hoan.
Kinh Hoan không phản đối, mặc cho Ôn thị kéo tay, chỉ hỏi: “Cha ở nhà không?”
Ôn thị gật đầu: “Cha ngươi vừa từ quân doanh về, hiện đang ở thư phòng.”
Đoàn người tiến vào Võ Xương hầu phủ, Kinh Hoan quay sang hai vị tẩu tẩu, gật đầu nhẹ: “Ta đi gặp cha một chút, lát nữa sẽ quay lại bồi nương.”
Ôn thị cười: “Đi đi.”