Ngu Tuệ Tuệ có khả năng thích ứng với môi trường rất mạnh, vừa mới xuyên tới đây không lâu, đã quen với quy luật sinh hoạt ở thế giới mới.
Hơn nữa hai ngày nay trời vẫn còn mưa, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tí tách tí tách, chất lượng giấc ngủ của cô cũng được cải thiện một bậc.
Mấy ngày nay cô không đến Bắc Phong, cũng không nhờ một ai đưa Tạ Dung Cảnh tới đây nữa, giống như vừa mới vào nghề không cần phải vội vàng biểu hiện như vậy, cô cũng không muốn ở phía sau đuổi theo Tạ Dung Cảnh khắp nơi.
Bất quá, cũng không thể mặc kệ buông thả hoàn toàn.
Cô ngồi dậy bò khỏi giường, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa kiểu hơi cao, chọn một cái màu đen trong túi dự trữ một đống thứ đủ loại màu sắc của nguyên chủ, dự định dùng nó để đựng lễ vật cho Tạ Dung Cảnh.
Giúp đỡ người khác tới cùng khá phù hợp với thiết lập “Đại tiểu thư” lương thiện.
Ngu Tuệ Tuệ bỏ vào bên trong hai bình bích oánh cao, một lọ đan dược uống vào giúp *cường thân kiện thể —— nguyên chủ vẫn luôn ăn cái này để điều trị thân thể, chắc hẳn cũng giống sản phẩm chăm sóc sức khỏe của thế hệ sau.
(*) Cường thân kiện thể - 强身健体: Tăng cường sức khỏe, thân thể cường tráng.
Cô không dám tùy tiện lấy những loại dược khác, cô không phải y tu, cũng không thông hiểu dược lý, ngộ nhỡ cho người ta ăn nguy hiểm tới tính sao, nhiệm vụ ban đầu vốn đã khó khăn nay càng trở nên tồi tệ hơn.
Ân...... Còn thiếu gì nữa không.
Bỏ qua vũ khí, Tạ Dung Cảnh không có kinh mạch không thể giơ đao múa kiếm được; đồ ăn nghe có vẻ không cần thiết lắm, ở Thiên Chiếu Môn lại không thiếu ăn mặc.
Cứ như vậy đi, Ngu Tuệ Tuệ xách theo túi trữ vật, chuẩn bị ủy thác người gác cầu trên cầu Nguyệt Ngưng mang qua cho Tạ Dung Cảnh.
“Tiểu thư muốn ra ngoài sao?”
Một người thị nữ mặc váy cung trang màu xanh nhạt nhẹ nhàng đi từng bước một đang tới gần, giây sau đã đứng trước mặt Ngu Tuệ Tuệ.
Thì ra là thị nữ tên Phục Linh, nguyên chủ giao tiếp xã hội không tốt lắm, nhưng người thị nữ này thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, Ngu Tuệ Tuệ gật gật đầu: “Ân, đi ra ngoài một chút liền trở về.”
Ánh mắt quét qua túi dự trữ trong tay đại tiểu thư, Phục Linh không nhịn được khẽ cau mày.
Nàng ta có chút quen biết người ở Bắc Phong, biết được mấy ngày nay tiểu thư ở chung một chỗ với ma chủng, rõ ràng lúc trước nàng rất ít ra cửa, hôm nay lại đi ra ngoài, e là có liên quan hệ đến ma chủng kia.
Vô lý, rốt cuộc đại tiểu thư đang nghĩ cái gì?
Sao lại thân cận ma chủng như vậy, những người ở Bắc Phong không dám nói gì về đại tiểu thư cả, nhưng ngược lại thì dám chỉ chỉ trỏ trỏ Phục Linh, đối xử giống như tiểu súc sinh kia nhìn nàng ta bằng một con mắt khác.
Thật sự quá mất mặt mà.
“Nếu đại tiểu thư muốn gặp người không nên gặp, thuộc hạ sẽ bẩm báo cho chưởng môn đại nhân biết.” Càng nghĩ càng tức, nên nhất thời buộc miệng nói ra.
Quả nhiên Ngu Tuệ Tuệ đã dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng ta.
Trời ơi, thế mà mình lại dám uy hϊếp đại tiểu thư...... Phục Linh biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu.
Bất quá sau khi phản ứng lại, nàng ta không có bao nhiêu sợ hãi.
Khác hẳn với vị nhị tiểu thư kia ở Thiên Chiếu Môn, đại tiểu thư có tính tình ôn hòa, lại nhẹ dạ cả tin, vẫn luôn nghe lời người ta nói gì thì làm cái đó, không tranh không đoạt.
Với tư cách là thị nữ có tiếng nói nhất bên cạnh đại tiểu thư, ở trên người Phục Linh có vài phần tự tin, bởi nàng ta biết: Đại tiểu thư sẽ không bao giờ trách phạt mình.
Xác thực Ngu Tuệ Tuệ sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như này mà sinh khí.
Ân...... Chỉ là muốn thay đổi một người thị nữ khác thôi.
Muốn tố cáo trực tiếp với đại lãnh đạo về tình trạng tiểu lãnh đạo, nếu ở nơi làm việc đây là điều cấm kỵ, mặc dù cô vừa mới tốt nghiệp, đạo lý cơ bản như này vẫn hiểu được.
Nghĩ đến việc muốn sa thải Phục Linh, ngược lại thái độ Ngu Tuệ Tuệ ôn hòa hơn: “Được rồi, ta không đi nữa.”
Chờ đến khi ngươi đi cái đã, mắc công ngươi lại cáo trạng.
Phục Linh âm thầm đắc ý một phen, không nhịn nổi tiếp tục phàn nàn: “Đại tiểu thư anh minh, mấy ngày trước ngài đã bỏ lỡ bài giảng của Tần phu nhân, nửa canh giờ sau nàng ấy sẽ quay lại, nếu ngài còn không tới……”
Ngu Tuệ Tuệ lễ phép vẫn luôn giữ nụ cười.
Tần phu nhân, là ai vậy?
Thậm chí còn không quen biết.
Phục Linh nói xong một hơi, thấy bộ dáng đại tiểu thư vẫn như cũ không hề có phản ứng giống trước kia, mới hoàn toàn yên tâm: “Để ta đi lấy Chiếu Thủy cho ngài!”
Chiếu Thủy là cái gì, trái lại Ngu Tuệ Tuệ còn biết rõ.
Chính là cổ cầm được trưng bày trong sảnh chính, thân cầm có màu phỉ thúy tuyệt đẹp, đặt ở nơi đó cực kỳ dễ thấy, còn có người quản lý phụ trách lau chùi, và chăm sóc, ngay cả khi để trần vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Cẩn thận nhớ kỹ lại, mơ hồ hình như có một chuyện như vậy.
Tần phu nhân cũng là một cầm tu, phụ trách chỉ bảo nguyên chủ học cầm.
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết: Bất luận ở thế giới nào, những khóa học còn thiếu cần phải bổ túc lại. Ngu Tuệ Tuệ đối với chuyện này không dị nghị, mấy ngày nay cô xuyên tới đây, chỉ thỉnh thoảng thông qua việc hít thở hấp thu linh khí, mớibtìm được một chút cảm giác ở thế giới tiên hiệp, còn chưa thử qua tu luyện chính thống đâu.
Đã đến đây rồi, đương nhiên muốn trải nghiệm tập tục ở Tu Tiên giới.
Các ngón tay của cô lướt qua dây đàn, gảy ngẫu nhiên vài nốt nhạc, tạo ra âm thanh leng keng giống như những giọt nước rơi xuống mâm ngọc.
Linh khí lờ mờ phát ra từ đầu ngón tay của Ngu Tuệ Tuệ, âm thanh giống như tiếng suối trong veo xóa tan những mệt mỏi trong lòng, khiến đầu óc minh mẫn, cả người thoải mái.
Trong nháy mắt cô có hơi kinh ngạc.
Đây chính là người tu tiên sao?
Căn cứ theo lẽ thường: Những âm tu ở nhất trọng, tiếng nhạc khi tấu lên có thể khiến người nghe nâng cao tinh thần, song song đó lúc chiến đấu gia tăng năng lực cho đồng đội trong phạm vi nhỏ.
Ngu Tuệ Tuệ bây đang ở nhị trọng, tiếng đàn cũng có thể khiến cho tinh thần và tâm cảnh của người khác trở nên thanh bình, rất thích hợp để trấn an một số người bị tổn thương.
Đối với người thường mà nói rất thần kỳ, nhưng nếu phải so sánh với tám môn còn lại, hình như cũng không thần kỳ đến thế.
Cái khác không nói, nhưng linh tu Ngu Tuệ Tuệ vẫn tương đối hiểu biết: Linh tu nhị trọng có thể phóng ra những hỏa cầu thật lớn, đồng thời có thể sử dụng đủ loại pháp thuật thú vị, xem xét về hiệu ứng hình ảnh và hiệu ứng sát thương, tất cả mạnh hơn âm tu biết nhường nào.
Thế còn âm tu tam trọng thì sao? Ngu Tuệ Tuệ tiếp tục lục lọi ký ức, phát hiện khi âm tu tới tam trọng, thật sự có chút năng lực tấn công: Có thể dùng âm nhạ làm quấy nhiễu tinh thần quân địch, bóp méo đòn tấn công của bọn họ một chút.
Nếu tu luyện tới tứ trọng, dường như có năng lực mê hoặc và thôi miên, nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng chỉ có thể dùng để đối phó với người tu vi thấp hơn mình, trong thực chiến thì khá vô dụng —— Nếu tu vi của bản thân cao hơn kẻ thù, còn dùng đến hai chiêu thức này nữa không?
Để lên cao hơn, Ngu Tuệ Tuệ cũng không biết, bất quá xét theo lộ trình thăng cấp trước kia, chắc hẳn kỹ năng tiếp theo cũng không lợi hại gì mấy.
Sau này cô mới biết rõ: Âm tu này chính xác là nghề nghiệp vô dụng nhất trong trò chơi trực tuyến.
Khó trách các môn phái lớn hơn không có một cái gì là liên quan đến âm tu cả, học thứ này cần rất nhiều thời gian, xem ra khi học xong cũng vô dụng không kém —— Nhất trọng nhị trọng trực diện tăng thêm buff cho đồng đội, tam trọng tứ trọng buff gây tiêu cực cho địch nhân...... Bất cứ ai có một chút năng lực năng chiến đấu trực diện, cũng sẽ không có một chút năng lực năng chiến đấu trực diện đều biến mất.
Cho dù vị trí là một phụ trợ, nếu so sánh với dược tu và trận tu thì kém hơn nhiều, bọn họ một loại có thể cứu người, một loại có thể bày trận, bất luận đi đến thế lực nào thì vẫn là khách quý.
Bất quá phàn nàn cũng phàn nàn rồi, cô cũng không có ý định chuyển chuyên ngành cho nguyên chủ đâu.
Thân thể hiện tại của cô vừa mới tròn mười sáu tuổi, kém hơn đại vai ác một tuổi, thời gian nhiều nhất còn một năm nữa, cô sẽ chết thay cho Tạ Dung Cảnh một mạng, vì nhiệm vụ lần này mà vẽ lên một cái kết thật viên mãn.
Trong lúc dòng suy nghĩ đang bay theo gió, thì Tần phu nhân đến.
Đây là một nữ tu có vẻ ngoài hiền lành, nhìn bề ngoài khoảng 30 tuổi, nhưng người tu tiên đều sống rất lâu, không chắc chắn tuổi tác cụ thể là bao nhiêu.
Cô dùng linh lực biến cổ cầm thành màu nâu có in hình lá phong trên đó —— âm tu tam trọng trở lên có thể đem nhạc cụ bản mệnh của mình dung hòa vào cơ thể, bất cứ khi nào cần đến liền triệu ra, thực không khoa học nhưng đây là Tu Chân giới.
Đã xong một khóa học, Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy việc tu luyện có chút khác biệt so với tưởng tượng.
Cô từng nhìn thấy cảnh tượng khi đệ tử Thiên Chiếu Môn tu luyện linh tu, mà so với bọn họ không biết cô nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Nói là đi học, kỳ thật Tần phu nhân sẽ lấy nhạc phổ chơi trước một lần, thời gian còn dư lại đều cho Ngu Tuệ Tuệ độc tấu. Mặc kệ cô đàn nghiêm túc hay là tùy tiện gảy lên, Tần phu nhân cũng sẽ không chỉ giáo cô, mà chỉ khách sáo khen ngợi vài câu.
“Chơi không tồi.”
“Đại tiểu thư lại tiến bộ rồi.”
Bất quá, Ngu Tuệ Tuệ cũng không có ý trách móc nàng, dù sao Tần phu nhân chỉ là một âm tu tam trọng, do nguyên chủ đã đột phá đến nhị trọng, nàng hoàn toàn không biết phải nên chỉ bảo như thế nào.
Nói đến kỳ lạ, thì cha nguyên chủ vẫn kỳ lạ nhất.
Với nhân mạch của Ngu Thiên Thu, rõ ràng có thể tìm âm tu lớn hơn như ngũ lục trọng ở bên ngoài để chỉ bảo nữ nhi, nhưng hắn ta lại tùy tiện tìm một người trong môn phái chỉ dạy, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đánh giá khách quan mà nói, Tần phu nhân ngoại trừ sẽ khen ngợi vài câu ‘Đại tiểu thư thật có thiên phú’ ra, thì cũng không làm gì khác.
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa.
Sau khi tiễn Tần phu nhân, thuận tiện khai trừ Phục Linh luôn, Ngu Tuệ Tuệ mang theo chiếc túi dự trữ màu đen chứa đầy thuốc ra ngoài.
“Đại tiểu thư thật có thiên phú!”
Ngu Tuệ Tuệ:.
Sao lại tới nữa rồi?
Cô tập trung nhìn kỹ hơn, thì phát hiện người nói chuyện là Bùi Lâm đang giẫm trên thanh kiếm.
“Tiếng đàn của đại tiểu thư rất tuyệt vời!” Bùi Lâm khen ngợi: “Dư âm lượn lờ, bất tuyệt như lũ, thuộc hạ nghe tiếng đàn của ngài dường như thấy được những sông núi ao hồ chưa bao giờ thấy qua, như tế thủy trường lưu, như kinh đào chụp ngạn. Thế nhân đều nói nữ tu ở Ly Âm Các quốc sắc thiên hương, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua phong thái đại tiểu thư chúng ta...... Thuộc hạ nguyện gọi ngài là ánh sáng của âm tu! Nếu sau này đại tiểu thư muốn tự nghĩ ra nhạc khúc, thuộc hạ chắc chắn sẽ khắc giai điệu này trong tâm khảm.”
Ngu Tuệ Tuệ:…………
Hắn ta làm sao nói những lời này mà không thay đổi sắc mặt vậy, còn khoác lác về luật cơ bản nữa chứ.
Hiện tại cô ngẫu hứng muốn sáng tác một bài hát.
Ca khúc tên là《Chưởng môn daddy của ta》.
Có lẽ ánh mắt của đại tiểu thư quá mức thẳng thắn, cuối cùng Bùi Lâm cũng thông minh một lần.
“...... Thuộc hạ nói những lời đều là sự thật.” Hắn ta xấu hổ gãi gãi sau đầu: “Hai ngày nay trời mưa, trong lòng luôn cảm thấy có chút chán nản. Vừa rồi đi ngang qua cửa đình viện của ngài, nghe được giai điệu du dương như thế, cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn nhiều.”
Thật vậy sao? Thật sự tốt quá.
Nếu tâm trạng đang tốt, vậy giúp ta làm chân sai vặt.
“Ngươi có thể giúp ta đem cái này đưa cho Tạ Dung Cảnh được không?” Ngu Tuệ Tuệ kích hoạt trạng thái tiểu bạch hoa chính nghĩa: “Ngươi biết đó...... Hắn bị thương nặng như vậy, ta sợ những lọ thuốc trị thương này không đủ......”
Bùi Lâm tiếp nhận túi dự trữ, đặt trong lòng bàn tay ước lượng.
Khi hắn ta cầm lên, Ngu Tuệ Tuệ mới phát hiện dưới đáy túi có thêu một con thỏ to, vẫn là màu hồng nhạt.
…... Đáng lẽ cô nên nghĩ đến, một đại tiểu thư mỏng manh yếu đuối như nguyên chủ, chắc sẽ không có ai tặng túi dự trữ màu đen tuyền cho nàng.
Theo ý tứ đại tiểu thư, bên trong này là thuốc trị thương đưa cho ma chủng?
Bùi Lâm hơi do dự, mặc dù lần trước được Ngu Tuệ Tuệ thuyết phục một hồi, nhưng sự câm ghét đối với ma chủng đã ăn sâu vào máu, lòng căm thù của anh đối với loài quỷ đã ăn sâu vào máu, giúp một lần là đủ rồi, hắn ta thật sự không muốn phải giúp lần nữa.
Tương tự, đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, vẫn luôn giao du với ma chủng, cũng không tốt lắm.
Bùi Lâm quyết định khuyên nhủ cô, vừa định mở miệng nói điều gì đó, liền thấy đại tiểu thư đang chớp đôi mắt to tròn, nhìn mình đầy mong đợi.
Ấn đường cô hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay không chút son phấn, đôi mắt sạch sẽ lại trong veo, giống như con nai nhỏ trong rừng.
Đại tiểu thư xưa nay nho nhã yên tĩnh, Bùi Lâm trước đây cũng không hoàn toàn biết rõ về cô, nhưng hiện tại hắn ta đã biết: Dưới vẻ ngoài mềm mại xinh đẹp của đối phương là một trái tim nhân hậu.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, để cô phụ phần lương thiện này, hắn ta im lặng gật đầu, đảm nhiệm một nhân viên chuyển phát nhanh chịu thương chịu khó.