Thẩm Gia Bảo trợn tròn mắt: “Mẹ xấu!”
Tô Tinh Dạ lắc lắc đầu: “Xấu thì sao, hừ, dù sao thì con cũng không đánh lại mẹ.”
Thẩm Gia Bảo ngó trái ngó phải, há mồm gào lên, ba ơi, con bị bắt nạt này.
“Câm miệng, ngu ngốc.” Tô Hiểu Dương cắt ngang cậu.
Sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tinh Dạ: “Mẹ, mẹ đừng trêu nó nữa.”
Tô Tinh Dạ bị chọc cười ha ha: “Gia Bảo nhà chúng ta thật đáng yêu.”
Lúc này Thẩm Gia Bảo mới phản ứng lại, cậu chỉ nói là không muốn dậy, nhưng cũng không dậy muộn, em gái dậy xong cậu cũng dậy luôn mà: "Hừ! Lừa đảo."
"Ai bảo em ngốc.” Tô Hiểu Dương múc xong bát cháo của mình, lại múc cho Hiểu Liễu và Nguyệt Nguyệt.
Thẩm Gia Bảo đưa bát của mình qua: “Múc cho em nữa.”
Cậu nghĩ nghĩ, lập tức thêm một câu: “Anh cả.”
Tô Hiểu Dương liếc cậu một cái: “Tự múc đi.”
Tô Tinh Dạ lại cười: "Ây da, ngoài miệng bôi mật rồi, hôm qua bảo mẹ hầu hạ con, hôm nay lại nịnh anh con hầu hạ con à."
Cô đưa thìa cho Thẩm Gia Bảo: “Để mẹ dạy con, sau này con tự múc.”
Thẩm Gia Bảo bĩu môi: “Bà nội con nói…"
"Bà nội con nói không tính, sau này trong nhà chúng ta, mẹ quyết định.” Tô Tinh Dạ ra hiệu cho cậu cầm lấy.
Thẩm Gia Bảo tức giận: “Ba con nói mới tính.”
"Ba con cũng phải nghe lời mẹ" Tô Tinh Dạ nhìn cậu vụng về múc cháo, nắm tay cậu múc xong, lúc này mới gật đầu: "Tự mình ra tay, cơm no áo ấm."
Cô sợ bọn trẻ không hiểu, giải thích: "Có nghĩa là, tự mình làm việc, mới có thể mặc ấm, ăn no."
Tô Hiểu Liễu lập tức lên tiếng: “Mẹ ơi, vậy con cũng tự múc.”
Tô Tinh Dạ nhìn hai đứa nhỏ: "Hai con còn quá nhỏ, đợi đến khi hai con lớn bằng anh trai cũng phải tự làm."
Tô Hiểu Liễu ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Tinh Dạ nhìn cậu, có lẽ đứa trẻ khiến cô bớt lo nhất chính là đứa nhỏ này, tuy rằng trải qua những chuyện giống Hiểu Dương, nhưng có thể là cậu còn nhỏ, ký ức không sâu sắc như vậy, lại là một đứa trẻ lạc quan, mới mấy ngày đã hoạt bát hơn rồi.
"Được rồi, mau ăn cơm đi, hôm nay bác Chu dẫn Viên Viên đến giúp mẹ, các con phải làm chủ nhà thật tốt, tiếp đãi Viên Viên thật tốt."
Ăn sáng xong không bao lâu, Chu Đại Ni đã dẫn con gái tới, tuy tính tình cô ấy mềm mại, nhưng làm việc lại rất cẩn thận, còn mang theo đê và kim chỉ.
Có cô ấy hỗ trợ, đến trưa, bốn bộ quần áo đã hoàn thành.
Tô Tinh Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ may viền hai bên, phần còn lại đều là Chu Đại Ni làm: “Chị dâu, tay chị có lắp máy gia tốc à, nhanh quá.”
Chu Đại Ni vừa sửa sang lại áo bông vừa cười: “Cái này tính là gì, quần áo như vậy, trước kia chị ở quê cùng mẹ chồng chị làm hơn nửa giờ là được một bộ, đây không phải đế giày, mềm mại, dễ may.”
Cô ấy vuốt ve lớp vải, lại cảm thán: “Em đúng là chịu chi, nguyên liệu này sờ vào liền biết không rẻ, màu sắc còn tươi sáng như vậy.”
Ba bé trai màu xanh nước biển, bé gái là màu hồng phấn điểm xuyết hoa nhỏ, nhìn rất đẹp.
Tô Tinh Dạ vuốt ve cũng rất thoải mái, có người khen ngợi tự nhiên cũng vui vẻ: “Con còn nhỏ, mặc thoải một chút, lớn lên rồi mặc đồ chất liệu kém hơn một chút cũng không sao.”
Chờ quần áo chỉnh lý xong, cô đưa tay gọi mấy đứa nhỏ: “Lại đây thử quần áo nào.”
Mấy đứa nhỏ đã sớm không chờ nổi, mới có mấy ngày đã có quần áo mới mặc, đúng là rất vui.
Vừa mặc thử xong liền không muốn cởi ra, vừa mềm mại lại nhẹ nhàng, thoải mái hơn cả đồ mua ở cửa hàng nữa.
Tô Tinh Dạ nhìn đứa này đứa kia, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái, không vừa người mẹ sửa lại cho.”
Tô Hiểu Dương sờ sờ tay áo của mình, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ, chỗ nào cũng thoải mái.”
Thẩm Gia Bảo hoạt động tay chân, lại khó hiểu nhìn Tô Hiểu Dương và Tô Hiểu Liễu: “Mẹ, con và anh cả có phải mặc giống nhau không?"
Tô Tinh Dạ gật đầu, mặc dù Tô Hiểu Dương là anh cả, nhưng cũng chỉ lớn hơn Thẩm Gia Bảo hai ba tháng, vóc dáng hai đứa trẻ chênh nhau không nhiều: “Giống nhau, lát nữa mẹ làm cho các con một cái ký hiệu, đừng mặc nhầm.”
Thấy Thẩm Gia Bảo không nói lời nào, Tô Tinh Dạ chú ý đến hai đứa nhỏ hơn, Tô Hiểu Dương nói là bốn tuổi, nhưng thật ra nhỏ hơn anh trai gần hai tuổi, cũng chỉ ba tuổi rưỡi, lớn hơn Thẩm Nguyệt Nguyệt nửa năm, lại đều suy dinh dưỡng, nhìn như đứa trẻ hơn hai tuổi, quần áo làm đều là áo bông liền thân, cô đo đi đo lại mới dám cắt, sợ không vừa.
Chu Đại Ni cũng ngồi xổm xuống nhìn theo, cô ấy kéo kéo vạt áo: “Không ngờ em cắt vừa thế, nhưng như vậy sang năm không thể mặc nữa rồi.”
Họ cắt may quần áo đều thích cắt rộng một chút, mặc thêm được một năm, thậm chí mặc được hai năm.
Tô Tinh Dạ hiểu ý của cô ấy, nhưng như vậy quá rộng, giữ ấm sẽ kém hơn rất nhiều: “Không sao, bên trong em còn chừa ra hai phân, chờ sang năm nới ra một chút là được, chỉ tốn thêm chút công sức thôi, không có gì đáng ngại.”
Chu Đại Ni gật đầu: "Vẫn là em chu đáo.”