[Vô Hạn Lưu] Nhà Thần Quỷ

Chương 22

Nó nói tiếp: "Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá!”

(tạm dịch: chim hoàng hạc bay cao cũng không qua được.)

Nó nói xong ngẩng đầu, từ từ quét mắt nhìn học sinh ở đây: “Câu tiếp theo là gì?”

Tất cả học sinh đều đồng loạt cúi đầu, nghe nó tiếp tục nói: “Lớp trưởng, em trả lời đi.”

Nam sinh gầy gò ngồi ở dãy thứ hai run rẩy, muốn đứng dậy, nhưng vì hai chân mềm nhũn, cậu ta loạng choạng ngay tại chỗ.

Cậu ta cố gắng đứng vững, cẩn thận từng chút một, không dám có nửa điểm sai sót: “Là...Viên nhu dục độ sầu phàn viên.”

(tạm dịch: vượn muốn vượt qua cũng ngại leo trèo.)

“Ừm.”

Giáo viên ngữ văn gật đầu, ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống: “Những lời này có nghĩa là, ngọn núi cao chót vót, chim hoàng hạc khó có thể bay qua, loài vượn giỏi leo trèo cũng ngại vượt qua.”

Nó tâm trạng không tệ, lại chọn thêm mấy học sinh để hỏi đáp về thơ cổ. Có người trả lời trôi chảy, có người ấp úng không nói nên lời, cũng có người bật khóc ngay tại chỗ.

Lần này không ai bị cắt cổ một cách vô cớ nữa, đối mặt với những học sinh không trả lời được, giáo viên ngữ văn chỉ tỏ ra vài phần tức giận, răn dạy vài câu.

Bạch Sương Hành quan sát tất cả, trong lòng hiểu rõ.

Chỉ cần không vi phạm nội quy của trường, trước mắt xem ra, họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

… Đêm Trắng thật sự sẽ tốt bụng như vậy sao?

“Kiểm tra bài cũ xong, các em đã thể hiện rất tốt.”

Người đàn ông mặc vest với cái đầu là một cuốn sách ngữ văn to tướng đứng thẳng trên bục giảng, nói đến đây, trong giọng nói có thêm ý cười: “Vậy…”

Nó nói: “Tiếp theo, chúng ta chính thức vào học nhé.”

Hả?

Từ tiếng cười của nó, Bạch Sương Hành nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Cô đang định nhắc nhở Thẩm Thiền cẩn thận, trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh sắc bén ập tới, giống như gió lạnh trên đỉnh núi cao.

Cùng lúc đó, bên tai lại một lần nữa vang lên mấy tiếng hô kinh ngạc…

Phòng học quen thuộc trong nháy mắt biến mất, phóng tầm mắt ra xa, xung quanh đều là núi non trùng điệp, vách núi dựng đứng, bao gồm cả cô, tổng cộng có sáu người đang đứng trên vách đá cheo leo, chỉ cần hơi sơ ý, sẽ rơi xuống vực sâu.

“Đây là...”

Thẩm Thiền phản ứng rất nhanh, dùng giọng nói không dám tin: “Không thể nào, đây chẳng lẽ là Tây đương Thái Bạch hữu điểu đạo, khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên sao?!”

Cô ấy vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của giáo viên ngữ văn vang lên trong hư không.