Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 5

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Lý Triết tới sớm như lời đã nói. Anh ta nhẹ nhàng gõ gõ cánh cổng sắp sửa về hưu.

Cổng yên lặng mở ra, nhưng anh ta cũng không nhìn thấy người, đáng sợ tới mức anh ta cho rằng sáng tinh mơ xuất hiện sự kiện thần quái.

Cũng may anh ta không có mù, vừa cúi đầu đã thấy chú chó giúp mở cổng.

Kỳ Hạo Diễm đi theo phía sau có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, “Buổi sáng tốt lành, Chẳng Ra Gì Cả.”

Chẳng Ra Gì Cả ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, xem như đã chào hỏi.

“Chủ nhân nhà mày đâu? Đã dậy chưa? Không phải còn chưa dậy chứ. Tui đã nói chúng ta tới sớm quá rồi mà. Khi nào thì dậy thế?”

Chẳng Ra Gì Cả ngồi xổm ở đó dùng phía sau lưng trả lời với bọn họ.

Kỳ Hạo Diễm vòng ra phía trước: “Sao mày không nói lời nào? Chủ mày đâu?”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Bởi vì tui không biết nói.

Lý Triết đứng ở bên cạnh cười: “Nếu nó nói chuyện mới đáng sợ đó!”

Kỳ Hạo Diễm nhỏ giọng nói thầm: “Cũng phải, tao quên mất mày không phải người.”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Vì sao tự dưng có cảm giác bị chửi.

Khi nó vô cùng cạn lời, Phó Tử Trảm chậm rãi đi ra từ trong nhà: “Mấy anh ăn sáng chưa?”

Tất nhiên là chưa ăn.

Lý Triết còn hơi ngượng ngùng, rất là khách khí tỏ vẻ không cần.

Kỳ Hạo Diễm thì không nghĩ nhiều như thế, anh ta chỉ biết anh ta đói bụng, mà đối phương thì nấu cơm siêu ngon!

“Chưa ăn!” Một tiếng rất lớn, chém đinh chặt sắt.

Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.

Phó Tử Trảm gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Cũng khá tốt, vừa vặn hắn làm đồ ăn cho ba người, dù sao làm cho một người cũng là làm, làm cho ba người cũng là làm, thuận tay nên làm.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là…

Ăn ké chột dạ á.

Ăn đồ ăn của hắn, đợi lát nữa bảo bọn họ giúp đỡ thì hắn có thể yên tâm thoải mái.

Thật là hoàn hảo!

Hai bé thỏ trắng hông biết gì ăn rất ngon miệng, Kỳ Hạo Diễm lại vùi mặt vào trong chén, Phó Tử Trảm nhìn đến mức rất là cảm khái.

Coi thằng nhỏ đói kìa, lát nữa bảo anh ta làm nhiều hơn chút đi, như vậy mệt mỏi là có thể ăn nhiều hơn.

Hắn đúng là người giỏi lên kế hoạch!

Cơm nước xong, hai con heo bị đuổi vào trong sân.

Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết liếc nhau, tự dưng cảm thấy bữa cơm này không nên ăn, Kỳ Hạo Diễm nhìn Phó Tử Trảm, giọng run run rẩy rẩy vô cùng do dự: “Tui nói này người anh em, không phải là cậu muốn bảo tụi tui giúp gϊếŧ heo chứ?”

Việc này anh ta không làm được đâu.

Không biết Phó Tử Trảm lấy đâu ra hai sợi dây thừng, “Không gϊếŧ.”

Kỳ Hạo Diễm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó Phó Tử Trảm nói: “Đem bán.”

“Bán??”

Phó Tử Trảm lưu loát tròng dây thừng cho heo, gật đầu: “Ừ.”

Xử lý heo xong, hắn cũng nên đi rồi. Ngay cả nguyên chủ cũng không trở lại, hắn đợi ở chỗ này làm gì!

Không phải gϊếŧ heo, nháy mắt hai người kia yên tâm, cầm dây thừng với cảm xúc rất là mới lạ, vội vàng đuổi heo đi ra ngoài.

Phó Tử Trảm kêu hai người dừng lại: “Đừng có gấp mà, còn có đồ nè.”

Kỳ Hạo Diễm rất là tò mò: “Cậu còn muốn bán gì?”

Anh ta không chờ được câu trả lời, chỉ chốc lát sau trong sân đột nhiên nhiều thêm ba cái sọt, mỗi cái sọt đều đầy thịt heo, vô cùng nặng.

Lý Triết: “……”

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Bây giờ anh ta rất hối hận, vì sao lúc trước anh ta lại muốn người ta gϊếŧ heo chứ, báo ứng tới rồi.

Phó Tử Trảm cười rất là vô tội: “Thế này thôi!”

Sau đó hắn còn đến bên cạnh Kỳ Hạo Diễm, dùng giọng rất nhỏ nói: “Tiền bán chỗ thịt heo này cho anh.”

Không gì đáng trách, rốt cuộc trước đó người ta đã thanh toán tiền, hắn coi như bên trung gian thôi.

Kỳ Hạo Diễm dùng tay thử trọng lượng của cái sọt một chút: “……”

Cũng không phải muốn lắm! Hay là ném đi?

……

Kết quả cuối cùng, tất nhiên là không có ném, rất đáng tiếc đó.

Vì thế xuất hiện ba thiếu niên đi trên con đường nhỏ, mỗi người một cái sọt, đều bị đè cong lưng, trong tay còn dắt hai con heo.

Đương nhiên bị đè cong lưng chỉ có hai vị đại minh tinh thiếu rèn luyện, Phó Tử Trảm cảm giác khá tốt, tuy rằng thật ra cái sọt của hắn là nặng nhất, nhưng mà thế giới xuyên nhanh lần trước hắn tới là Tu chân giới đấy, không có chút giá trị vũ lực làm sao dám đến Tu chân giới.

Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết thở hồng hộc rất là buồn cười.

Càng buồn cười hơn là…

Hai con heo vừa mới còn ngoan ngoãn đi…

Chạy rồi.

Hình ảnh hai con heo chạy như điên tràn ngập cảm giác hướng tới tự do, chỉ để lại cho ba người những hạt bụi đất trong không khí như lưu luyến.

“……”

Kỳ Hạo Diễm thả sọt xuống, xoa xoa vai của mình: “Giờ làm sao đây?”

Phó Tử Trảm chậm rãi nhìn về phía Chẳng Ra Gì Cả đi theo ở đằng sau.

Chẳng Ra Gì Cả nháy mắt đã hiểu.

Ngoan ngoãn điên cuồng chạy về phía mấy con heo.

Hai ánh mắt giao lưu, Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết ngẩn cả ra.

Kỳ Hạo Diễm không thể tin được: “Cậu sai Chẳng Ra Gì Cả đi tìm hả?”

Phó Tử Trảm dứt khoát tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, “Ừ.”

Lý Triết cũng đặt ra nghi vấn: “Đáng tin cậy không?”

Dù chó có hiểu chuyện thế nào đi nữa, chung quy cũng không phải người.

Phó Tử Trảm mang biểu tình không sao cả: “Con ruột, đáng tin cậy!”

“……”

Được rồi, bọn họ còn có thể nói gì đây, chủ nhân người ta cũng không nóng nảy.

Cameraman ở phía sau yên lặng di chuyển ống kính, nhắm về phía hai heo một chó rời đi.

Không bao lâu, dường như Phó Tử Trảm có dự cảm quay đầu qua, Kỳ Hạo Diễm lập tức hiểu được cũng nhìn theo, sau đó……

“Đ…” má!

Anh ta là nhân vật của công chúng không thể nói tục ở trước mặt mọi người, chữ phía sau bị mạnh mẽ nuốt xuống.

Bên kia, giữa đồng ruộng trống trải, một con golden ngậm trong miệng hai sợi dây thừng, phía sau nó là hai con heo có ý đồ chạy trốn ngoan ngoãn đi theo.

“!!!”

Lý Triết xoa xoa hai mắt của mình.

Tốt lắm, anh ta không có hoa mắt, vậy mà thật sự mang về nè!

Vì thế, Chẳng Ra Gì Cả mới vừa dắt heo về tới, đã đối diện với một anh mắt cực nóng, nó yên lặng trốn ra phía sau Phó Tử Trảm.

Không hay rồi! Có người muốn trộm hệ thống kìaaa!

Phó Tử Trảm cười, không lên tiếng, mở ra phương thức chuyên để giao lưu giữa bọn họ: “Coi mi kìa.”

Chẳng Ra Gì Cả không phục: “Người bị trộm lại không phải anh!”

“Mi bị trộm thì đừng trở lại nữa, mất mặt!”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Đã từng cảm động chính là mây bay, ngày đầu tiên muốn trốn nhà ra đi……

Bên này một người một hệ thống mới giao lưu xong, bên kia Lý Triết đã bước lên: “Người anh em, cậu…” Anh ta còn chưa nói hết đã bị Phó Tử Trảm ngắt ngang: “Ruột thịt, chỉ có một con, nó không có anh chị em gì hết.”

Được rồi.

Lý Triết nhìn con chó golden trước mắt rất là tiếc hận.

Chẳng Ra Gì Cả trả lại một ánh mắt.

Đừng nhìn, có nhìn nữa thì tui cũng là hệ thống mà anh không chiếm được.

Sau khi heo chạy trốn thất bại trở về, hành trình của bọn họ lại bước lên quỹ đạo, phải đến trấn trên bán heo sống và ba sọt thịt heo, trong thôn không có ai mua.

Đi bộ từ trong thôn đến trấn trên khoảng một tiếng, đi qua đường nhỏ gập ghềnh, Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết cũng đã mệt đến thở không ra hơi, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.

Mồ hôi của bây giờ chính là nước trong đầu lúc lắm miệng!

Kỳ Hạo Diễm cò kè mặc cả, bắt đầu giành phúc lợi cho mình: “Tui muốn xin quyền ăn cơm trưa và tối hôm nay!”

Phó Tử Trảm đồng ý rất sảng khoái, vốn hắn cũng tính như thế, chỉ là chưa nói ra mà thôi.

Có được câu trả lời khẳng định, Kỳ Hạo Diễm vui vẻ đến giống như tên ngốc, tựa như đã quên mất sọt thịt heo nặng trịch bên chân kia.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, không thể không đứng dậy.

Sự vui vẻ của Kỳ Hạo Diễm qua đi, lại bắt đầu ủ rũ cụp đuôi, đế giày đạp lên hòn đá, nhỏ giọng nói thầm: “Sao không có cái xe nào đi qua vậy, máy kéo cũng được.”

Phó Tử Trảm vừa định làm thế nào để uyển chuyển nói với đứa nhỏ ngốc này rằng anh mơ tưởng gì thế. Ngôn ngữ của hắn còn chưa sắp xếp xong, phương xa bỗng nhiên truyền đến tiếng “bịch bịch bịch”.

Sau đó một chiếc máy kéo thình lình quẹo vào con đường, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chậm rãi đến gần.

Phó Tử Trảm và Chẳng Ra Gì Cả ăn ý nhìn nhau một cái: “……”

Hai bên đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khϊếp sợ và hâm mộ.

Hắn chưa từng có kỹ năng này, nếu như hắn nói lời này, không những không có máy kéo, nói không chừng bầu trời trong xanh sẽ biến thành mưa to tầm tã, xối cho hắn lạnh thấu tim.

Thì ra người mơ tưởng lại chính là hắn!

……

Có thể là đứa nhỏ ngốc có ngốc phúc đi.

Kỳ- đứa nhỏ ngốc- Hạo Diễm rất là hưng phấn: “Mọi người có thấy không? Có xe kìa! Tui đi ngăn lại, xin ông bác cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường, hy vọng ông ấy cũng đến trấn trên.”

Máy kéo còn chưa tới trước mặt, Phó Tử Trảm bỗng dưng cảm thấy không ổn lắm.

Tiếng của máy kéo rất là ồn, trong ánh mắt hy vọng của ba người chậm rãi đến gần, Kỳ Hạo Diễm tiến lên còn chưa kịp nói gì, ông bác lái máy kéo đã trực tiếp chào hỏi với Phó Tử Trảm: “Thằng nhóc nhà họ Phó à, cháu đi đâu thế?”

Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết đồng thời nhìn về phía Phó Tử Trảm.

Mà bên đầu Phó Tử Trảm nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to, hắn rất muốn hỏi một câu: “Bác là ai?”

Thoạt nhìn là có quen nguyên chủ, nhưng mà nguyên chủ cũng không có ký ức về ông bác này mà!!

Hố cha thật!

Ba đôi mắt nhìn vào mình, Phó Tử Trảm nở nụ cười rất có lễ phép: “Đến trấn trên, bác đi đâu vậy?”

Ông bác kia cũng cười: “Bác cũng đến trấn trên, mấy đứa lên đi.”

Phó Tử Trảm nói một tiếng cảm ơn, leo lên trên máy kéo trước.

Rất tốt! Vững rồi! Không hoảng hốt xíu nào!

Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết cũng nhanh chóng leo lên, lúc này ngồi xe không tích cực, tư tưởng cũng có vấn đề!

Nhưng mà……

Ba cái sọt, ba người, hai con heo, một con chó đã chiếm đầy hơn nửa chỗ.

PD và cameraman đi theo còn lại đang đứng ở phía dưới mắt to trừng mắt nhỏ.

Kỳ Hạo Diễm rất là chân thành đề nghị: “Không thì mọi người chạy theo? Nói ông bác lái chậm một chút.”

Mọi người: “…”

Khi nói lời này anh không thể sờ lương tâm một cái sao?

Phàm là sờ soạng một chút sẽ không nói ra lời này!

Bên kia, ông bác còn đang nói chuyện với Phó Tử Trảm, Phó Tử Trảm trả lời đến vô cùng khéo léo.

Ông bác rất là vui mừng, “Mấy đứa còn trẻ tuổi, nên ra bên ngoài trải nghiệm chút!”

Phó Tử Trảm gật đầu, hắn cũng cảm thấy như thế, cho nên hắn muốn lập tức đi ra ngoài!

Một già một trẻ nói chuyện một hồi lâu, phía dưới bốn năm người còn chưa thương lượng xong nên làm sao.

Ông bác quay đầu lại: “Bọn họ không có lên hả?”

Cuối cùng…

Dưới sự thúc giục của ông bác cũng thương lượng xong, phái một cái cameraman chen vào một góc để quay, cameraman được giao trọng trách vừa lên xe đã đối mặt với một cái đầu heo thật to.

“……”

Anh ta muốn từ chức!

Quay có cái chương trình thôi, vì sao lại rơi xuống hoàn cảnh như vầy!

Phó Tử Trảm rất là hảo tâm an ủi: “Nó không cắn người, cùng lắm chỉ ủi thôi.”

Kiểu ủi mà làm người ta ngất rồi xuyên qua luôn ấy.

Cameraman: “……”

Cũng không được an ủi lắm.

Mỉm cười.jpg