Ngay khi thượng tướng Mục sắp chạm đến được sự thật về việc mình được cứu về, phòng phát sóng trực tiếp về khám phá cũng bùng nổ.
"Ahhh!!! Cái người nguyên thủy khốn kiếp, mi đang làm gì vậy hả ?! Buông thượng tướng ra!"
"Ôi Chúa ơi! Thượng tướng ơi ngài nhanh nhanh ném cậu ta ra ngay đi được không? Không lẽ ngài không thấy cậu ta đang sàm sỡ ngài à?"
"Thượng tướng có phải là thẳng quá nên không nhận ra không? Hay ngài ấy cảm thấy người này cứu mình nên không nỡ từ chối?"
"Buông nam thần của tôi ra! Huhuhu, cái đồ dân bản địa không biết xấu hổ! Nam thần của tôi căn bản là không biết mình bị tặng làm bạn đời cho người ta…”
“Vừa nghĩ thượng tướng đã không còn khổ nữa thì giờ lại thảm lại rồi. Sống với một người như vậy cả đời, thiệt là không dám nghĩ tới.”
"??? Tôi đang nằm mơ à? Vợ của thượng tướng dù không có lợi hại được như thượng tướng, nhưng cũng phải dịu dàng và rộng lượng, ít nhất cũng học qua đại học tinh tế chứ? Phải là như vậy đó!”
Đáng tiếc Lam Ly không hề biết mình đang được phát sóng trực tiếp, không thể cùng bọn họ giao lưu, giải thích năng lực của mình như thế nào. Sau khi Lam Ly sờ sờ một lúc, không phát hiện ra mấy vẻ mặt giống như ghê tởm, tức giận hay nổi da gà trên mặt Mục Lâm, cậu hài lòng thu móng vuốt nhỏ tà ác của mình lại, tốt lắm, nhìn như vậy thì có lẽ không thẳng lắm.
Lam Ly cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng lại tốt hơn.
Cậu nhìn bầu trời bên ngoài, trời đã muộn, sắp tối rồi, dọn dẹp một chút rồi đi chuẩn bị bữa tối thôi.
Thịt dùng cá để đổi từ ba người Hổ Cường hôm qua Lam Ly với Mục Lâm còn chưa ăn hết. Lam Ly hôm nay khá mệt mỏi, định ra sông lấy ít nước về, trên đường đi thì tìm mấy loại rau dại quen thuộc, đào về xào với thịt cũng khá ngon.
Hang động mới không có thùng gỗ nên Lam Ly chỉ có thể sử dụng những ống tre mà mình thu thập được để lấy nước. Cậu làm vài cái ống tre, phơi khô các đốt tre rồi buộc chúng lại từ đáy ống tre bằng dây rơm, chừa lại một phần dây để cầm lên. Cậu dùng dao đá khắc răng vào đáy ống tre để sợi dây không bị trượt.
Lam Ly nói với Mục Lâm một tiếng rồi cầm ống tre ra khỏi hang động.
Mục Lâm đứng ở cửa động nhìn theo bóng dáng Lam Ly cầm đống ống trúc to bước đi, lông mày nhíu lại. Hắn nhìn xuống bàn tay mình, nắm chặt rồi lại thả ra, thể trạng vẫn là C+, nhưng vì vết thương nên hắn không thể làm mấy hành động nặng được, đến nỗi không thể giúp Lam Ly đi lấy nước.
Cảm giác bất lực này khiến Mục Lâm thấy xa lạ cùng không vui.
Vào thời gian này cũng có một số người trong bộ lạc đi ra lấy nước, Lam Ly từ xa nhìn thấy được mấy người, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt họ, nhưng có lẽ vẻ mặt cũng không khác buổi chiều bao nhiêu.
Bọn họ cũng nhìn thấy cậu, dường như đưa mắt nhìn cậu một cái rồi quay qua bên cạnh nói gì đó với mấy người bên cạnh. Lam Ly cũng không đến đó chào họ, cũng không muốn nghe lén, tránh để cho tâm trạng vui vẻ khó lắm mới kéo lên được của cậu lại tụt xuống.
Cậu vác ống tre suốt một đoạn đường ra bờ sông, múc đầy nước chuẩn bị quay trở lại thì phát hiện cua sông.
Con cua thường là ra ngoài vào buổi tối. Lam Ly từng nhặt được nó ở một thế giới nào đó, đó là một con gastrodia màu đen, khi người ta còn nhìn thấy được thì con cua đã chui ra.
Nước sông ở đây rất trong và đang là mùa thu nên cua chắc có nhiều thịt lắm đây. Cua sông cũng giống như cua lớn lên uống nước biển, hấp không thêm thì cũng rất ngon.
Lam Ly nhìn trời, trong đầu tính toán thời gian, cầm ống tre trong tay chạy trở lại hang động, đặt ống tre xuống rồi lại vội vã đi ra ngoài.
Ba người Hổ Cường cầm thịt đến tính nhờ Vương giúp họ nấu bữa tối thấy vậy thì bối rối không hiểu có chuyện gì mà chạy theo. Nhìn dáng vẻ Vương chắc chắn là có chuyện gì đó khẩn cấp.
Khi đến nơi, họ phát hiện ra Lam Ly đang đi đến bên bờ sông, cả ba người đều vui mừng lên, bọn họ tưởng Lam Ly đang muốn đi câu cá.
Trời tối dần, Lam Ly đi dọc bờ sông thì thấy cua đã bắt đầu chui ra, nhìn thấy ba người Hổ Cường đi theo nên trực tiếp gọi ba người đến bắt cua sông cùng mình.
Ba người Hổ Cường vô cùng bối rối, cả ba nhìn nhau một lúc cũng không động đậy.
Mấy cái con mà Vương nói này có thể kẹp người, kẹp còn rất đau, bên ngoài còn bọc một lớp vỏ dày nữa, nhặt cái thứ như này lên làm gì?
Ba người không nhúc nhích, Lam Ly lại thúc giục thêm lần nữa, phải nhấn mạnh rằng ăn rất ngon thì họ mới động đậy.
Cái con kẹp người này trước kia ba người Hổ Cường cũng từng ăn rồi, vỏ vẫn tanh với không ngon chút nào. Nhưng bọn họ lại nghĩ tới món cá Lam Ly nấu, tuy rằng cảm thấy con này ăn không ngon, nhưng cũng rất mong chờ muốn xem nấu con này lên ngon như thế nào.