Lạc Thu hơi khựng lại, vân gấm lụa là được ban thưởng từ cung, bộ y phục này có thể nói là giá trị xa xỉ. Nhưng vì chuyện hôm qua, nàng ta không dám khuyên, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tô Thiều Đường nghe nói tiểu công tử cùng Lâm công tử đã đến.
Nàng ngủ một giấc, tâm trạng cũng không còn mang thù như hôm qua, chỉ có thể nói: “Để cho
bọn họ vào đi.”
Thẩm Ngọc Hối vừa tiến vào, liền thấy trên bàn bày biện đồ ăn sáng, mấy mâm điểm tâm cùng với các món ăn được chế biến tinh xảo và kỳ công, chỉ có thể dùng hai chữ xa xỉ để hình dung.
Tô Thiều Đường không chú ý tới hắn liền tạm dừng lại, nàng chỉ muốn nhanh chóng tống cổ bọn họ: “Nói đi, các ngươi muốn gặp ta có việc gì?”
Nói xong, nàng vê một miếng bánh hoa đào cho vào miệng, ngay sau đó nàng nhíu mày, cảm thấy có chút ngọt, liền ghét bỏ đẩy bánh sang một bên.
Lâm Tùng Thanh thấy vậy mà há hốc miệng, mãi đến khi Tô Thiều Đường buồn bực nhìn về phía hắn, hắn mới hoàn hồn: “Thẩm gia tẩu tẩu, ta tới xin lỗi ngươi. Hôm qua là ta lỗ mãng, làm hại tẩu tẩu vô tình gặp chuyện không hay.”
Tô Thiều Đường nghe hắn nhắc đến chuyện này, liền nhớ lại cảm giác ngứa ngáy hôm qua, tâm trạng lập tức không vui, nàng cũng không nâng mắt: “Đã biết, ngươi đi trở về đi.”
Lâm Tùng Thanh ngẩn ra, không hiểu là nàng đã tha thứ hay chưa?
Thấy hắn vẫn đứng bất động, Tô Thiều Đường khó hiểu ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: “Ngươi sao còn chưa đi?”
Lâm Tùng Thanh bị nghẹn, không biết vì sao nàng lại khí thế như vậy, không dám dừng lại lâu, trộm liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Hối, chuẩn bị lôi kéo hắn cùng rời đi.
Nhưng lại bị Tô Thiều Đường ngăn lại: “Ngươi đi, hắn ở lại.”
Thẩm Ngọc Hối ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì, nhưng cũng đứng yên không nhúc nhích.
Lâm Tùng Thanh đành phải rời đi một mình.
Sau khi những người không liên quan rời đi, Tô Thiều Đường mới nâng mắt, đánh giá Thẩm Ngọc Hối. Hắn không quen bị nhìn chằm chằm, cả người có chút không được tự nhiên, nhưng Tô Thiều Đường thì rất tự nhiên, thậm chí còn nhăn lại đôi mày thanh tú: “Sao ngươi vẫn còn mặc bộ y phục hôm qua vậy?”
Thẩm Ngọc Hối đứng ở đó, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào người hắn, tỏa sáng lên hình ảnh một thiếu niên đầy kiêu sắc, nhưng hắn lại tĩnh lặng đến khác lạ so với độ tuổi này.
Có phần quá mức nặng nề.
Tô Thiều Đường không để tâm đến những điều đó, cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nương không có phụ mẫu bên cạnh, không cần giữ thể diện, dù có chuyện khó khăn cũng không tính đến làm gì.
Nàng chỉ cảm thấy ghét bỏ.
Trong mắt người ngoài, nàng là thê tử của Thẩm Ngọc Án, Thẩm Ngọc Hối chính là đệ đệ của nàng, xuyên qua thân phận, hôm qua lại mặc bộ y phục như thế, Tô Thiều Đường không để tâm đến lời ra tiếng vào về nàng, nhưng Thẩm Ngọc Hối ăn mặc như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Nàng lập tức quyết định: “Sau khi trở về, để tú nương trong phủ làm cho ngươi vài bộ xiêm y mới.”
Thẩm Ngọc Hối thấy nàng chỉ trong vài câu đã sắp xếp mọi thứ, mới lên tiếng giải thích: “Tẩu tẩu không cần làm lụng vất vả, ta vốn định hôm qua sẽ trở về trong phủ, hành lý đã nhờ người mang về.”
Hôm qua, Lâm Tùng Thanh kiên quyết muốn cùng hắn đua ngựa, hành lý không tiện mang theo, nên giờ đây hắn mới không có y phục sạch sẽ để thay.
Tô Thiều Đường nhìn Thẩm Ngọc Hối, thấy bộ xiêm y của hắn xám xịt, màu sắc nhạt nhòa, lại đơn giản và thô sơ. May mà hắn lớn lên đẹp trai, vì vậy mới có thể mặc bộ quần áo này mà trông không đến nỗi quá tệ.
Tô Thiều Đường không thèm suy nghĩ mà nhìn ánh mắt của đệ nhị: “Xấu muốn chết.”
Thẩm Ngọc Hối bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chói lọi đầy ghét bỏ, nhưng hắn lại im lặng cúi đầu.