Pha Lê Phương Đường

Chương 4.2

Người đàn ông đi nhanh về phía trước, không có nửa phần ý tứ muốn để ý.

Trình Lập Thu đạt được mục đích, tự biết đuối lý, nhéo dây lưng dày rộng rắn chắc trên balo, vuốt ve trên dưới.

Cô vốn dĩ có chút sợ hãi, bất quá Trình Thiệu Đường đi ở đằng trước, nào có cái gì so với tâm tình hiện tại của anh còn đáng sợ?!

Trình Lập Thu nhỏ giọng nói: “Anh trai, em không muốn về đại viện.”

Không người đáp lại.

Buổi tối có chút lạnh, cô bị gió lạnh thổi qua, thân thể nhịn không được mà rùng mình, bẹp bẹp miệng, móc di động ra tưởng làm bộ bận rộn, lại tưởng đoạn thời gian này, cơ bản không ai còn thức.

Đi đến cửa trường, Trình Lập Thu nhét điện thoại trở lại túi.

“Anh trai, em không nghĩ về đại viện.”

“Em muốn đi chỗ nào?”

Không nghĩ tới anh trả lời nhanh như vậy, tiểu cô nương ngẩn người, so với ban nãy trong điện thoại nhập nhèm, hiện tại rõ ràng tâm trạng của anh càng lúc càng không vui.

Trình Lập Thu vốn dĩ không có ánh mắt, lại mới ra khỏi cổng trường, trở lại như cũ bừa bãi không chịu khống chế, tuỳ hứng làm bậy.

“Đêm nay em muốn ở căn hộ kia của anh.” Trình Lập Thu nói: “Dù sao anh cũng ở một mình, em đến cũng sẽ không quấy rầy ai—-“

“Sao em biết là sẽ không quấy rầy?”

Trình Lập Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có bạn gái?”

Trình Thiệu Đường ngìn chằm chằm cô: “Có phải em quá đem chính mình rất quan trọng?”

Anh thật sự tức giận, cứ việc ở đêm tối, cũng có thể cảm nhận được anh toàn thân lệ khí. Anh rất ít nói lời nói như vậy, ban ngày khóc sướt mướt hồi lâu anh đều nhịn xuống, hiện giờ lại không cho cô sắc mặt tốt.

Trình Lập Thu bỉnh mặt, cắn chặt môi dưới không nói tiếng nào, mắt thấy Trình Thiệu Đường ấn xuống chìa khoá đi về phía xe, giây tiếp theo liền trước anh một bước mở cửa ghế phụ, đóng lại đến “Phanh” một tiếng rất mạnh.

Tay Trình Thiệu Đường dừng ở tay nắm ngừng một giây.

Trong xe toàn bộ hành trình không một chút âm thanh, thẳng đến Trình Lập Thu phát hiện con đường này là trở về đại viện, mới bực bội bất an mà gầm rú ra tiếng: “Em không muốn về đại viện!”

“Câm miệng.”

“Em nói em không cần về đại viện!” Trình Lập Thu kêu gào: “Chính anh cũng không muốn về, sao anh lại đem em về?”

“Anh nói em câm miệng.”

Cặp mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Trình Lập Thu nháy mắt ỉu xìu.

——-

Đường Li nắm chặt tay, xem Trình Lập Thu cùng Trình Thiệu Đường rời đi.

Cô quá mệt nhọc, đứng ở trước cửa kính, giống như bị dây thừng treo, bắt đầu lung lay sắp đổ.

Cầu thang phía sau, cô lặp lại con đường vừa đi qua.

Trước khi nằm xuống, cô đi đến ban công,hơi hướng thân mình ra phía ngoài nhìn xem, dưới lầu không một bóng người, tựa hồ không có người đã tới.

Đường Li nhìn di động, 2 giờ 15 phút.

Ở ánh mắt khép lại, đồng thời, ý thức của cô cũng mơ hồ. Cô nguyên bản cho rằng, không có bạn cùng phòng làm bạn, chính mình sẽ có chút cô đơn, nhưng sự thật là thực thanh tịnh, toàn bộ căn phòng ngắn ngủi thuộc về một mình cô.

Cô ngủ thật sự kiên định, một đêm vô mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Li nghênh đón bạn cùng phòng mới —- Tống Tử Ngọc.

“Có một mình cậu sao?”

Ký túc xá trong ngoài đều nhiều người, Tống Tử Ngọc đứng ở giường số 1. Mẹ của cô ấy đang ở trên giường nghiêm túc cẩn thận trải giường chiếu, cha thì ở chỗ báo dánh xếp hàng lĩnh đồng phục quân huấn.

Đây là một gia đình công nhân viên chức, vợ chồng khoẻ mạnh ấm áp, từ Tống Tử Ngọc khuôn mặt tính cách không khó nhìn ra, cô ấy hoạt bát hướng về phía trước, gia đình mỹ mãn, nhiệt tình dào dạt.

Đường Li nhìn cô nói: “Một người khác đêm hôm qua phát sốt.”

“Không quen khí hậu sao?” Tống Tử Ngọc hỏi.

Đường Li: “Không rõ ràng lắm.”

“Thời tiết đế đô có chút khô ráo.” Mẹ Tống Tử Ngọc nói: “Tử Ngọc, về sau con muốn uống nhiều nước, nhiều vận động.”

Mẹ Tống nói chuyện mang chút giọng địa phương, thanh âm nhỏ giọng ôn nhu, rất êm tai.

Tống Tử Ngọc xoay đầu cùng mẹ Tống nói chuyện, Đường Li nhận được điên thoại của Tần Chinh hẹn đi ăn cơm, cô đồng ý.

Cả phòng tràn đầy ánh mặt trời, phủ kín sàn nhà.

Đường Li ngồi trên ghế, lẳng lặng mà nhìn tin nhắn bên trong màn hình di động.

Cảm ơn.

Vô cùng đơn giản, chỉ hai chữ, một dãy số điện thoại đế đô xa lạ, thậm chí đều không có ghi chú.

Nhưng Đường Li biết là anh.

Là Trình Thiệu Đường.