Cô biết mình có hảo cảm đối với Giang Niên, trước kia ở cùng một chỗ với Tống Đình Đình, sự bình thường của cô luôn tôn lên vẻ đẹp của đối phương, cho tới bây giờ những học sinh nam kia chỉ chào hỏi Tống Đình Đình, hoàn toàn không nhìn thấy chính mình trầm mặc không nói, chỉ cần cô không lên tiếng, bọn họ trò chuyện xong, nói tạm biệt, đối phương vẫn không hề phát giác sự tồn tại của cô.
Chỉ có Giang Niên là không giống, miệng gọi tên cô, ánh mắt cũng nhìn cô, khiến bản thân cảm thấy cho dù bạn bình thường đến đâu, người bên cạnh nổi bật đến mức nào, trên đời này sẽ luôn có người nhìn thấy bạn.
Nhưng anh, lại là bạn trai của bạn thân mình.
"Khiêu vũ không khó đâu, em có thể nhờ Đình Đình dạy em."
"Không cần, em quá ngốc sợ mình không học được, cảm ơn đàn anh Giang."
Hôm nay cô không muốn đi còn có một nguyên nhân, đoạn thời gian trước Tống Đình Đình giới thiệu cho cô một người bạn trai, là học sinh năm tư của trường các cô, vừa đen vừa béo, biệt danh "Cọp Lớn", cô vốn dĩ rất chướng mắt, từ chối, Tống Đình Đình còn oán giận ánh mắt cô quá cao quá xoi mói, nói mình mất rất nhiều công sức mới giúp cô tìm được học sinh nam ưu tú.
Xuất sắc?
Vậy sao cậu không làm thế?
Thẩm Nhu lại len lén liếc mắt nhìn đàn anh Giang Niên cao lớn anh tuấn bên cạnh một cái, hình dáng sườn mặt của đàn anh rất rõ ràng, sống mũi cao thẳng, Tống Đình Đình từng nói rằng độ cao sống mũi của đàn ông tỉ lệ thuận với dươиɠ ѵậŧ phía dưới, còn nói cái của đàn anh Giang vừa thô vừa lớn, thời gian lại dài, tư thế đa dạng lại nhiều, mỗi lần làm đều khiến cho cô ấy sướиɠ đến chết đi sống lại, ngày hôm sau chân đều như nhũn ra.
Đêm đó bản thân cô đã mơ một giấc mơ xuân, trong mơ có một người đàn ông nằm ở trên người cô không ngừng chạy nước rút, thật thoải mái quá, cô rầm rì kêu lên, tìm môi của hắn hôn môi, bỗng nhiên phát hiện mặt của người đàn ông kia vậy mà lại là Giang Niên…
Thẩm Nhu nhớ tới cảnh tượng trong mộng, cảm thấy phía dưới mình ẩm ướt dầm dề, cô không thể ở cùng một chỗ với đàn anh Giang nữa, cô phải mau chóng trở về.
"Mặt em hơi đỏ lên, có phải không thoải mái không? Anh đưa em về nhé, vừa vặn chờ Đình Đình."
Thẩm Nhu gật đầu, người đàn ông dựa vào cô khá gần, cô có thể ngửi thấy hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, bản thân càng ướt hơn.
Sau khi vào nhà, Thẩm Nhu mời Giang Niên ngồi xuống, lễ phép hỏi anh uống gì?
"Một ly nước lạnh, cảm ơn."
"Được."
Thẩm Nhu mở cửa tủ lạnh, tim đập thình thịch, thật ra bây giờ người cần uống nước đá chính là cô, cô luống cuống tay chân vặn nước khoáng đổ vào trong ly, bưng đến cho đàn anh.
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, lòng bàn tay lơ đãng lướt qua mu bàn tay cô, giống như bị điện giật, mặt Thẩm Nhu càng đỏ tới mang tai.
"Em cũng ngồi đi. "Giang Niên tựa hồ nhìn ra sự không tự nhiên của cô, nhẹ giọng nói.
Thẩm Nhu ngồi xuống cách anh một khoảng xa, giọng nói của đàn anh Giang rất dễ nghe, vừa nghe anh nói chuyện, phía dưới của chính mình càng vui vẻ chảy nước, qυầи ɭóŧ ướt dầm dề rất không thoải mái.
Thẩm Nhu tìm cớ trở về phòng, muốn thay qυầи ɭóŧ.
Giang Niên gật gật đầu, mở TV chuẩn bị xem bóng đá, để điều khiển từ xa xuống, lơ đãng liếc đến một bãi nước đọng trên sô pha, anh như có điều suy nghĩ nhìn phòng ngủ bạn thân của bạn gái, nhớ tới lúc cô gái này ngồi xuống lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết, không khỏi động lòng mà đứng lên.