Sau một ngày chịu đựng không thoải mái rung chuyển chao đảo trên mặt biển, các nàng cuối cùng cũng nhìn thấy bờ. Khoảnh khắc đặt chân lên bến tàu kia một khắc, Lâm Vũ gần như sung sướиɠ mà khóc lên, cái loại cảm giác vượt xa trãi nghiệm người bình thường này, phiêu bạt trên biển lâu như vậy, cả người cũng mềm nhũn kiệt sức, cuối cùng hiện tại chân dẫm lên được thổ địa, thật mẹ nó thoải mái!
Quay đầu lại nhìn xem dáng vẻ người kia vẫn như cũ là tinh lực tràn đầy đứng bên cạnh, ai, quả nhiên chính mình so không được, Hoàng Dung nàng từ nhỏ ở bờ biển lớn lên nên đã thoái quen, lại hiểu biết bơi lội, cho nên căn bản sẽ không có việc gì, còn kích động hưng phấn mà lôi kéo ta.
- Vũ, không nghĩ tới người ở đây nhiều như vậy, chúng ta mau đi xem một chút.
Ta nơi nào còn chịu được nữa đâu, nhưng khó được mà thấy nàng vui vẻ, chắc do này là lần đầu tiên chạy xa nhà, tuy rằng đây chỉ là một cái trấn nhỏ, đếm đếm khoảng chừng hai mươi mấy người mà thôi, thấy Hoàng Dung hứng thú ta cũng không nghĩ phá hư, đành phải tùy ý bị nàng kéo đi. Ai biết nàng không đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại xem ta một lát, lại cũng không nói chuyện, rồi lại hướng phía trước tiếp tục kéo ta đi rồi.
Ta có chút tò mò, nhưng mà càng kỳ quái chính là không phải nói muốn đi dạo phố sao, tại sao một đường đi thẳng ngang qua hai bên quán xá cũng không thèm nhìn tới liếc mắt một cái, mà là lôi kéo nàng đi vào một gian khách điếm.
- Dung nhi, ngươi...
Lúc này chưởng quầy thấy người đi vào tới hắn còn chưa kịp đi lên tiếp đón, Hoàng Dung liền ném qua một thỏi bạc cho đối phương.
- Một gian thượng phòng.
Chưởng quầy nhận bạc, lập tức mặt mày hớn hở.
- Tốt khách quan, tiểu nhị, lập tức mang hai vị khách quý đi thượng phòng!
Sau đó một cái điếm tiểu nhị liền chạy tới đây đem các nàng dẫn hướng lên phía trên lầu.
Ta mở miệng nói:
- Dung nhi, ngươi như thế nào......
Nàng đánh gãy ta.
- Nhân gia xem ngươi không thoải mái, cho nên tính toán nghỉ ngơi trước một chút sao.
Được rồi đi, thật sự ta muốn hỏi cũng không phải cái này.
- Ngươi như thế nào chỉ đính một phòng?
- Trên người ta ngân lượng không nhiều lắm, vì có thể tiết kiệm một chút liền không thể tùy tiện dùng nga.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng nàng tươi cười kia rõ ràng mang theo một tia thực hiện được cùng tinh nghịch mỉm cười.
Cố ý, tuyệt đối là cố ý, một thỏi bạc có thể thoải mái tùy ý ném ra ngoài, chỗ nào giống người không có tiền, ta tức giận nói:
- Ngươi cũng không sợ người ta nói không tốt về ngươi sao?
Nàng vênh váo tự đắc.
- Hừ, có cái gì khó nói, ai dám nói bậy bổn cô nương thiến hắn.
Sau khi nói xong phát hiện tiểu nhị vẫn đang trộm xem các nàng, lập tức quát:
- Xem cái gì xem, là muốn bổn cô nương đào ngươi hai tròng mắt à!
Nói xong còn rút ra chính mình tùy thân mang Nga Mi đao nhỏ, ở trước mắt đối phương quơ quơ đe dọa.
Tiểu nhị lập tức bị dọa sợ rụt rụt cổ.
- Nhị vị khách quan, đã đến nơi nếu có, có chuyện gì lại phân phó tiểu nhân.
Nói xong cũng không dám quay đầu lại liền chạy, tiền thưởng đều không muốn lấy nữa rồi.
Ta không cấm muốn cười, xem qua tiểu thuyết hay TV đều biết nha đầu này miệng là có chút hung.
- Kia tiểu nhị lại không trêu chọc ngươi, hung như vậy làm cái gì?
- Ta vui không được sao.
Nàng đem tay nải hướng trên bàn ném xuống, đổ ly trà, đem một lọ dược đưa cho Lâm Vũ.
- Được rồi, ở trên biển như vậy mấy ngày ngươi khẳng định khó chịu vô cùng đi, ta xem ngươi sắc mặt đều có chút trắng bệch, ăn dược liền ngủ đi.
Như thế nói trắng ra tuy là nàng thật sự rất mệt mỏi, nhưng mà việc lần trước làm Lâm Vũ ấn tượng khắc sâu cho nên đầu tiên lấy lại đây ngửi ngửi xác định giống như là trị choáng váng đầu dược mới dám nhận lấy, sau đó cũng không khách khí uống xong, đi đến giường nằm xuống.
- Còn ngươi làm gì?
- Ta nghĩ đi ra ngoài xem, ngươi không cần phải xen vào ta. Tới thời điểm cơm chiều ta lại kêu ngươi.
- Ân.
Ta gật gật đầu, sau đó cũng không quản nàng, bắt đầu đi tìm Chu Công. Trong lúc mê mang tựa hồ cảm thấy chăn động một chút, bất quá ta cũng không quá để ý, tiếp tục ngủ.
Không biết ngủ bao lâu mới bị người đánh thức.
- Vũ ca ca, đi lên~