Trịnh Khắc: "Hòa Ngọc đã thu hút một số sự chú ý cho Lam Tinh, bọn họ mắng Lam Tinh là rác rưởi nhưng nhất định cũng đã nhìn thấy hai chữ "Lam Tinh"!"
Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Nhưng trong ánh mắt vẫn đầy sự lo lắng như trước.
—— So với những người khác, Hòa Ngọc vẫn còn quá yếu.
Tất nhiên, họ đưa ra nhận định này không phải hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng, trận đấu có một bảng nhân vật bao gồm tên, giới tính, tuổi tác, cân nặng, chiều cao vân vân, mà phía sau còn có trang bị và năng lực cũng như xếp hạng năng lực chiến đấu của cậu.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ những người có năng lực chiến đấu điểm trên 200 trở lên mới có thể lọt vào trận chung kết.
Mà dưới 100, trừ khi có vị thần nào đó giúp đỡ, nếu không sẽ không qua được vòng tuyển chọn.
Trang bị của Hòa Ngọc chỉ có kính mắt và quần áo, toàn những đồ không thiết thực, vì vậy điểm sức mạnh chiến đấu phản ánh sức mạnh nguyên thủy nhất của cậu - 2 điểm.
Quá mất mặt.
"Keng keng keng!"
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn như trong suốt, dường như ngay cả lỗ chân lông và sợi lông tơ cũng không có, trơn bóng như ngọc.
Cậu híp mắt, khoảng cách quá xa, chỉ mơ hồ có thể nghe được động tĩnh chứ không thể nhìn rõ.
Một màn đạn mạc đột nhiên xuất hiện trước mắt —
"... Tại sao tiếng động lại có cảm giác hơi quen quen?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, hình như đã nghe qua ở đâu đó."
"Đây là nơi đám người Vạn Nhân Trảm chiến đấu với cá lớn!"
"Mẹ kiếp, tại sao 2333 lại mang theo cá lớn tới đây? Thôi xong rồi!"
"Đừng luôn gọi người ta là số 2333, người ta có tên, Hòa Ngọc."
...
Đôi mắt của Hòa Ngọc hơi lóe lên.
Sau đó cậu nhếch khóe miệng, giọng nói khàn khàn êm tai: "Hả? Có động tĩnh, đi qua xem một chút."
[Đừng đi! Bên kia là trận chiến giữa cao thủ Liên Bang và cá lớn, cậu là một tân binh, góp vui cái gì chứ?]
Vô số người đang gào thét trong màn đạn mạc.
Không ngờ một con cá lại phát ra tiếng gầm, hơn nữa còn gào lên thê lương như vậy.
Đám người Vạn Nhân Trảm biến sắc.
Con cá lớn đã bước vào trạng thái hung bạo, nếu con cá lớn có thanh máu thì vào thời điểm nó gầm lên, thanh máu sẽ đột nhiên bị kéo dài ra.
Nó đang tự sát để nâng cao sức chiến đấu!
Con cá lớn này muốn đồng quy vu tận cùng bọn họ.
"Lui!" Vạn Nhân Trảm đột nhiên hét lớn.
Đường Khả cắn răng: "Mau rút lui, trạng thái hung bạo này sẽ không duy trì được bao lâu đâu!"
Mọi người vừa định lao về phía trước đã quay đầu lại và rút lui.
Nhưng con cá lớn kia hoàn toàn bất chấp thương tích và đau đớn mà lao tới, há to cái miệng đẫm máu, vô cùng hung dữ và tức giận, bầu không khí trong toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp trở nên nghiêm trọng.
Lúc này, một số khán giả đột nhiên tràn vào, gõ đạn mạc ——
"A a a, mẹ kiếp! 2333 lại mang theo một con cá lớn nữa!"
"Mau chạy đi, Hòa Ngọc mang theo một con cá tới, con cá lớn đó không yếu hơn con cá khổng lồ này đâu!"
"Trời ơi, tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."
...
Phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm lúc này là phòng phát sóng trực tiếp có tỷ lệ xem cao nhất trong toàn bộ Show sống còn đỉnh lưu, sau khi nhìn thấy những màn đạn mạc này, họ cũng nhìn thấy ở phía xa của biển có một bóng đen đang đến gần.
Nhất thời, hô hấp mọi người trở nên chậm lại.
Có người lập tức chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp 2333 của Hòa Ngọc và bắt đầu thẳng thừng mắng chửi —
"Ngu ngốc! Muốn chết sao!"
"Mau chạy đi, tuyển thủ hành tinh rác, nếu mày hại chết đám người Vạn Nhân Trảm ông đây sẽ chửi chết mày."
"Đây là tên ngốc của hành tinh rác sao? Điểm chiến đấu chỉ có 2, sao cậu ta dám tới gần? Hơn nữa cậu ta còn dùng cá dụ cá lớn tới gần chiến trường nơi này?"
Hòa Ngọc lướt qua những đạn mạc chửi rủa cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt cậu nhìn về phía trung tâm màu đỏ phía trước, tay bình tĩnh hướng về phía đó và ném cá khô ra.
Nhưng vào lúc này, con cá lớn ngửi được mùi máu tanh nên cũng không cần cậu dụ dỗ nữa, nó vội vàng lao tới.