Trận mưa tối qua dường như hoàn toàn mang đi cái lạnh đầu xuân của Nam Thành.
Hôm nay không chỉ nắng mà ngay cả nhiệt độ cũng tăng lên vài độ.
Thế nhưng thời tiết có tươi sáng ấm áp đến đâu cũng không xua tan được sự lạnh lẽo đè nặng trong lòng Lâm Tinh Tân.
Sau khi hát ca một hồi, Lâm Chẩn rốt cục thẹn quá hóa giận: "Lâm Tinh Tân, rốt cuộc con có nghe ta nói không!"
"Con nghe." So với việc chọc Lâm Chẩn nổi giận, giọng điệu của Lâm Tinh Tân không chút phập phồng nào.
Giống như người ở đầu bên kia không phải là ba cô mà là một người xa lạ nào đó không quan trọng.
"Con có thái độ gì đây!" Lâm Chẩn đột nhiên cao giọng, nhưng lại bị một giọng nữ cắt ngang: "Anh Chẩn, anh nên nói chuyện nhỏ nhẹ với Tân Tân, đừng dọa con bé."
"Em cho rằng anh muốn tức giận với nó sao, nó thật sự quá đáng! Lúc trước anh không nên đồng ý cho nó bước vào giới giải trí, thật hỗn độn! Cái tốt không học, lại đi học cách chọc giận người lớn!"
"Anh đừng chấp nhặt con bé…"
"Nó đã hơn hai mươi tuổi rồi còn nhỏ gì nữa, Gia Gia chúng ta mới là đứa nhỏ!"
Sắc mặt Lâm Tinh Tân nhìn ra ngoài cửa sổ ngày càng khó coi hơn khi nghe thấy giọng người phụ nữ khuyên bảo người đàn ông qua điện thoại.
Lâm Chẩn đại khái là nghe lời người phụ nữ này, lúc ông ta lên tiếng lần nữa, giọng cũng đã dịu đi không ít: "Tân Tân, con đã lâu không về nhà, ba và… Mọi người trong nhà rất nhớ con, tối nay về nhà ăn cơm đi."
Lâm Tinh Tân không đồng ý cũng không từ chối, trước tiên cô hỏi ngược lại Lâm Chẩn một vấn đề: "Ba biết hôm qua là ngày gì không?"
Giọng Lâm Chẩn cứng đờ: "Cái gì?"
Quả nhiên giống như cô nghĩ.
Lâm Tinh Tân cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm với người đối diện: "Yên tâm, con sẽ về."
Cô vừa nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Phía sau có tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến.
Lâm Tinh Tân quay đầu nhìn, là Giang Tư Niên.
Không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Giang Tư Niên của thời trung học——
Liều lĩnh, hăng hái, cảm thấy thiếu niên mười phần sinh ra đã là thiên chi kiêu tử.
Thật ra, ấn tượng của cô đối với Giang Tư Niên thời trung học cũng không hoàn toàn xuất phát từ Diệp Vũ Kỳ.
Cô ở thư viện, phòng tập thể dục, sân chơi… Đều tình cờ gặp được Giang Tư Niên.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hình như một chút cũng không thay đổi, anh vẫn là vì sao kia, luôn có thể dễ dàng trở thành tâm điểm trong đám đông.
Nhưng một người như vậy, lại nguyện ý vì Hạ Tinh mà xăm lên ngực.
Có lẽ anh thật sự rất thích Hạ Tinh, Lâm Tinh Tân nghĩ thầm.
Giang Tư Niên đặt dĩa trái cây trong tay lên bàn, sau đó đứng thẳng người, đứng bên cửa sổ.
"Chú Tề chuẩn bị một ít trái cây, tôi thấy em đang nghe điện thoại, nên mở cửa bước vào, không quấy rầy em chứ?"
Lâm Tinh Tân lắc đầu: "Không sao, không phải cuộc điện thoại quan trọng gì."
Cô ý thức được mình là người sai.
Giang Tư Niên không có chút thay đổi nào.
Cảm giác thiếu niên trên người anh đã phai nhạt, thay vào đó là cảm giác áp bách của một người đàn ông trưởng thành.
Giống như bây giờ, cho dù Giang Tư Niên mặc đồ nhà sáng màu không làm gì cả, chỉ đứng cạnh cô thôi cũng khiến cô có cảm giác khó thở, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi đều nghe thấy rồi." Trong ánh mắt ấy có tia cảm xúc khiến Lâm Tinh Tân không hiểu được: "Nếu em không muốn đi, tôi có thể gọi điện thoại cho Lâm tổng, ông ấy nể mặt tôi sẽ không sao."
Quả thật, chỉ cần Giang Tư Niên mở miệng, cho dù không có lý do hợp lý, Lâm Chẩn cũng tuyệt đối không dám lên tiếng phản đối. Dù sao bây giờ nhà họ Lâm như miệng cọp gan thỏ, nếu không có Giang thị một bên giúp đỡ sợ là đã sớm suy bại.
"Rõ ràng như vậy sao?"
Lâm Tinh Tân kinh ngạc trước khả năng quan sát nhạy bén của Giang Tư Niên, cô vẫn cho rằng mình che dấu rất tốt.
Giang Tư Niên không trả lời câu hỏi của Lâm Tinh Tân, một bên tay rủ xuống nắm chặt, giống như anh đang cố gắng hết sức che dấu cảm xúc sắp bộc phát của mình, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì: "Em là vợ tôi, em không cần lúc nào cũng ủy khuất như vậy."
Những lời này đặt trên người những người khác có lẽ sẽ tạo ra hiểu lầm nhất định, nhưng Lâm Tinh Tân biết rất rõ, khi nói lời này Giang Tư Niên tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm cá nhân nào bên trong.
Thân phận hiện tại của cô không chỉ là con gái nhà họ Lâm, mà còn là con dâu của nhà họ Giang, nếu cô một mực ủy khuất cầu toàn sẽ làm mất mặt nhà họ Giang.
Lời nói của Giang Tư Niên vừa nhắc nhở, vừa cho cô sức mạnh.
Phía sau cô là nhà họ Giang, chỉ cần một ngày cô là vợ của Giang Tư Niên, nhà họ Giang sẽ không để cho bất kỳ người nào bắt nạt cô, cho dù người kia có là người thân của cô.
Mặc kệ loại bảo dưỡng này xuất phát từ mục đích gì, nó đều khiến Lâm Tinh Tân thấy ấm áp.
Nhà họ Giang thật sự đã cho cô rất nhiều sự ấm áp mà cô chưa từng cảm nhận được trong nhà họ Lâm, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lâm Tinh Tân không muốn tiếp xúc quá nhiều với Giang Tư Niên.
Mối quan hệ của cô và Giang Tư Niên một ngày nào đó sẽ kết thúc.
Nếu ngay từ đầu đã không đạt được, lúc mất đi sẽ không cảm thấy không nỡ.
Cô sắp xếp lại cảm xúc: "Tôi không có ủy khuất, cho dù ông ấy không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng định về nhà họ Lâm một chuyến."
Cô có lý do để quay về đó.