"Chuyện này là sao vậy hả?" Mặt Tống Hàn Thanh vặn vẹo trong chớp mắt, "Ta hỏi ngươi đó Diệp Kiều, chuyện này là sao?"
Quỷ nhỏ?
Chính là tiểu quỷ đã làm cho Tống gia bọn họ đau đầu lâu như vậy ư?
"Quỷ nhỏ." Diệp Kiều nói cũng chứng minh được suy đoán của hắn, "Lĩnh vực này chính là nhà của nó, ngươi quên rồi à?
Bộ Tống Hàn Thanh bị đánh đến ngu người luôn rồi sao.
Tiết Dư đẩy Tống Hàn Thanh qua một bên,"Cái này không phải là trọng điểm." Hắn chỉ vào Tiểu Tê, "Khi vừa mới bước chân vào Tống phủ, tiểu quỷ này đã bắt đầu theo dõi ngươi rồi."
Diệp Kiều gật đầu.
Tiết Dư theo bản nǎng muốn Diệp Kiều cách xa đứa nhóc này ra một chút, loại sinh vật như quỷ nhỏ này sáng nắng chiều mưa,nói không chừng là đang phối hợp với Quỷ tu lừa gạt nàng.
"Nó rất nguy hiểm." Chu Hành Vân cũng mở miệng.
Diệp Kiều tỏ vẻ ta hiểu.
Vì ngay từ đầu nó còn quyết tâm đuổi theo nàng để gặm mà. Minh Huyên phát hiện bọn họ càng nói càng lệch trọng tâm, liền ở bên trong trận tuyến hô to một tiếng: "Các huynh đệ đừng tám chuyện nữa."
"Chẳng lẽ các ngươi không biết sao?" Hắn ném ra bùa chú, chặn đợt công kích dưới chân, thuận tiện lại nói ra một tin động trời,"Nàng khế ước với nó rồi."
Nói cách khác, ai cũng có thể phản bội ngoại trừ tiểu quỷ này.
Giờ khắc này, có người thì ngờ nghệch, có người thì chuyển từ bi thương sang vui sướиɠ, còn có người lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Tống Hàn Thanh chính là cái tên hùng hùng hổ hổ đó, nếu nhớ không lầm thì tiểu quỷ này có thể điều khiển lĩnh vực, dựa vào đâu mà lúc trước hắn không khế ước, lại để cho Diệp Kiều hớt tay trên.
Quỷ tu không nghĩ đến tiểu quỷ sẽ đi qua,còn mở miệng kêu một con nhóc xa lạ bằng mẹ, nàng mặt mày dần lạnh xuống: "Tiểu Tê."
"Lại đây!"
Diệp Kiều chỉ vào tiểu quỷ đang nằm trên vai mình, dưới ánh mắt như muốn ǎn thịt người của Quỷ tu, liền thiếu đánh cười rộ lên: "Con trai của ngươi rất dễ thương,nhưng hiên tại nó là con của ta."
Sắc mǎt Quỷ tu âm trầm, trong khoảnh khắc liền bạo nộ, quý khí quanh thân cuồn cuộn hướng đến tấn công bọn họ.
Sau khi Tiểu Tê gia nhập cuộc chiến thì thế cục đã xảy ra thay đổi đến long trời lở đất,không còn bị mấy cánh tay quỷ quấy rầy, thay vào đó lĩnh vực dần trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn, tốc độ cũng khôi phục lại bình thường.
"Đứng thất thần làm gì? Đánh nàng."
Ý định đánh lén lần đầu của Diệp Kiều thất bại, nàng nắm chặt Đoạt Mǎng trong tay,chém ra một kiếm đánh tan màn sương đen.
Ở đây có trận pháp của Phù tu trợ giúp, lại thêm sự hỗ trợ của Tiểu Tê, phải nói rằng lúc này Diệp Kiều như cá gặp nước, nếu đánh không lại cũng sẽ không đến mức hoàn toàn yếu thế.
Nàng ở Trúc Cơ Trung Kỳ đã lâu rồi, nên cũng có thể thử phá cảnh lên Hậu Kỳ .Tuy nhiên hiện tại Diệp Kiều cũng chưa vội,nàng muốn đặt nền móng trước.
Linh căn yếu là thật, nên chỉ có thể đợi thời điểm ổn định.
Minh Huyền là người có tu vi ổn nhất trong số mấy người bọn họ. Tuy thời gian đột phá hơi lâu, nhưng bây giờ hắn đã là Kim Đan Sơ Kỳ, đối phó với Phù tu Kim Đan Trung Kỳ cũng không có chút áp lực hay vấn đề nào. Chu Hành Vân thuận tay rút lấy kiếm của một tu sĩ, bình tĩnh nói: "Mượn vợ của ngươi dùng một chút."
"Ai?" Kiếm tu bị cướp vợ liền có chút nứt ra,"Mẹ ngươi..."
Giây tiếp theo, một kiếm của Chu Hành Vân như rút đao Đoạn Thủy, chém Quỷ tu kia một đường thẳng tắp như lề sách.
Hắn lập tức đem câu chửi nuốt xuống, dưới ánh mắt nhìn qua của Chu Hành Vân, cười mỉa: "Mẹ ngươi thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý nhé."
Diệp Kiều theo sát phía sau.
Mỗi lần Đoạn trưởng lão huấn luyện cho nàng đều sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng Quỷ tu thì không, lần nào cũng chật vật trốn tránh,kiếm pháp trong tay không ngừng gia tăng,thay đổi kiếm thức, Chu Hành Vân là người vội nhất, hết cứu đứa này đến cứu đứa kia.
Diệp Kiều cũng đã chân chính cảm nhận được sự chênh lệch giữa Nguyên Anh Kỳ và Kim Ðan Kỳ.
Nếu không phải có Tiêu Tê ở đây, bọn họ bị treo lên đánh cũng không phải nói quá.
"Đúng rồi, nếu cao thủ Tống gia ra tay bắt Quỷ tu, thì người nào sẽ nhận được phần thưởng của nhiệm vụ?" Nàng nuốt vào mấy viên Hồi Huyết Đan, quay đầu liền nghĩ đến chuyện này.
Tông Hàn Thanh không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là chúng ta!"
Giá cả đưa ra cao như vậy chứng minh bọn họ không thiếu tiền, nhưng cũng không có ngu, mười mấy vạn linh thạch thượng phẩm có thể mua cả đống bùa chú luôn đó.
Diệp Kiều dùng Đoạt Mǎng nhanh chóng chém tan quỷ khí, sau đó nó tiếp tục tụ lại rồi đuổi theo nàng không buông.
Khó ghê.
"Đó là âm linh, hình thành từ oán khí, diệt mãi không tan." Quỷ tu cười lạnh.
"Diệt mãi không tan?" Diệp Kiều híp mắt,không quan tâm mà mượn lực rồi nhảy lên, kéo gần khoảng cách, sau đó chợt giơ tay dùng nắm đấm của chủ nghĩa duy vật để thay lời nói của mình đến Quỷ tu, nàng tin cái méo: "Vậy ngươi thử xem, là miệng ngươi cứng hay nắm đấm của ta cứng."
Đối với một người hiện đại được phổ cập khoa học quỷ quái, Diệp Kiều chỉ biết càng thêm dùng sức dồn lực vào nắm tay để đấm nàng ta.
Diệp Kiều không tránh được, lại bị đánh trúng, mấy lá Giam Cầm Phù rơi xuống,Quỷ tu dễ dàng né tránh, cười lạnh: "Còn có bùa nữa sao?"
Quỷ tu vừa nói vừa dùng đôi tay móng vuốt của mình hung hǎng lao đến chỗ Diệp Kiều, thấy vậy Diệp Kiều liền nhanh chóng lăn qua chỗ khác, sau đó lây một đống bùa trong túi ra ném qua, một bên chạy một bên chào hỏi người xung quanh.
"Nhanh lên nhanh lên các huynh đệ, bùa của các ngươi đâu? Mau lấy ra ném qua trấn an Quỷ tu đi. Nàng ta bị ta chọc tức đến mức sắp điên luôn rồi kìa."
Diệp Kiều không chạy thì thôi, nhưng một khi đã chạy thì Quỷ tu ở phía sau cũng không ngừng đuổi theo.
"Diệp Kiều kìa." Tống Hàn Thanh phát hiện tình cảnh hiện tại cực kì quen thuộc, thấy Quỷ tu đến gần, hắn liền vừa chạy vừa mắng chửi: "Rốt cuộc nàng ta là kiểu người gì mà lần nào cũng chọc đúng trùm cuối vây?"
Đầu tiên là yêu thú, kế tiếp là Ma tộc, bây giờ là Quỷ tu, tổng kết lại thì: Người này có độc.
Tiết Dư: "..." Hắn cũng rất muốn biết đó!!
Có Diệp Kiều hấp dẫn phần lớn hỏa lực,những người khác liền nhẹ nhàng hơn, Chu Hành Vân tấn công, còn mấy Kiếm tu khác thì phụ trách yểm hộ Phù tu.
Người hay quỷ đều tốt, chỉ có Diệp Kiều là không tốt.
"Nàng sử dụng Đạp Thanh Phong chạy đến bốc khói rồi kìa." Minh Huyền đồng tình nói.
Diệp Kiều nhờ Đạp Thanh Phong đã tránh thoát được vài lần công kích, đồng thời cũng dựa vào trận pháp xung quanh kiềm chế lại Quỷ tu, nàng ta không hiểu về trận pháp nhưng Diệp Kiều thì khác. Chạy tới chạy lui một hồi, lại đối mặt với cảnh tượng thay đổi liên tục, nên đúng thật là nàng ta không thể bắt được Diệp Kiều.
Quỷ tu sắc mặt âm trầm.
Vốn dĩ tưởng con nhóc này dễ đối phó, kết quả nàng chỉ là một Trúc Cơ thế nhưng so Kim Đan còn khó giải quyết hon.
Một Trong Hi nửa đường tỉnh lại vẫn còn có chút ngây ngốc, hắn nằm ở vi trí tương đối an toàn, mở mắt ra, liền nhìn thấy một mảnh hỗn độn bên trong không gian tối đen, có một vài tu sĩ còn đang nằm trên mặt đất.
"Tỉnh rồi?" Tiết Dư nhìn thoáng qua, sau đó ném bình đan dược cho bọn họ bổ sung linh khí. "Đi hỗ trợ nhanh lên."
"Bên kia đang đánh nhau đó."
Mộc Trọng Hi cũng không nhiều lời, lập tức rút kiếm, đánh tan quỷ khí, khởi động Đạp Thanh Phong, trước mặt đối phương, tốc độ bóng kiếm lấy sét đánh không kịp che tai mà phóng đi.
Truyền thừa đúng là truyền thừa, chỉ cần nhắm mắt một cái là có thể nhớ lại toàn bộ,cũng không cần tự mình đi lĩnh ngộ, tuy rằng có chút trúc trắc, nhưng hoàn toàn có thể vận dụng mà không cần giáo viên hướng dẫn.
Để Mộc Trọng Hi đi học, dựa vào cǎn cốt thiên phú của hắn, thì một lần là đủ rồi.
Con ngươi Quỷ tu hơi co lại, bị kiếm khí bá đạo của Mộc Trọng Hi làm cho chật vật né tránh, giây tiếp theo Chu Hành Vân đã ở phía sau lao đến đâm nàng ta một kiếm.
Quỷ tu ở giữa lĩnh vực bị kiềm hãm tốc độ, với lại mấy Kiếm tu khác cũng không phải dạng yếu kém gì. Có thể trốn được một kiếm lạnh thấu xương của Mộc Trọng Hi nhưng không thể tránh được một kiếm bất ngờ vùa Chu Hành Vân.
Chu Hành Vân rốt cuộc vẫn có chút thu liễm, đây là địa bàn của Tống gia, bọn họ chỉ cần bắt đối phương là được, còn chuyên xử lí như thế nào thì giao cho gia chủ.
Quỷ tu trong không gian bị thương rồi âm thầm tiêu tán, lúc này bầu trời cũng dần hừng sáng, cảm giác lạnh lẽo xung quanh cũng dần vơi bớt, cũng không ít tu sĩ bi thương, nhưng tóm lại nhiệm vụ lần này đã thành công tốt đẹp.
"Cuối cùng cũng kết thúc."