Hắn còn đang lo không có Đan tu nào nghiên cứu chung.
Thì Diệp Kiều lại xuất hiện.
Đan dược thượng phẩm chỉ có từ Kim Đan Hậu Kỳ trở lên mới luyện được, bởi vì khi cấp bậc tăng lên thì thức hải sẽ rộng hơn, tuy nhiên Diệp Kiều không phải người bình thường.
Tiết Dư cảm thấy hai người bọn họ hoàn toàn có thể thử luyện ra Hồi Linh Đan thượng phẩm nha.
Hai Đan tu cắm đầu nghiên cứu chung với nhau, qua tận nửa tháng mới xuất hiện, vừa đi ra thì mũi cùng tại đều chảy máu, bộ dáng thê thảm đến mức có thể thay thể được diễn viễn chính trong phim "The Ring".
Mộc Trọng Hi dừng một chút: "Tiết Dư, ngươi xuống núi bị người ta đánh hả?"
Tiết Dư: "Ngươi không thể nghĩ ra một cái lí do nào khác được à?"
Mộc Trọng Hi: "Ồ, vậy ngươi với Diệp Kiều xuống núi bị người ta đánh hội đồng hả?"
Diệp Kiều vươn tay giật lấy tờ nhiệm vụ, nàng lười biếng ngáp một cái, "Có những nhiệm vụ nào vậy?"
"Muốn làm ư?" Mộc Trọng Hi chỉ nhiệm vụ trên giấy, "Có nhiệm vụ ủy thác của tám đại gia tộc, còn có tìm một ít bảo vật được đồn là chuẩn bị xuất hiện bên trong bí cảnh, à có nhiệm vụ ở nhân gian nữa."
"Nhiệm vụ ở nhân gian?"
Diệp Kiều không hiểu.
Minh Huyền giải thích nói: "Ngoài Tu Chân Giới ra thì còn có nhân gian nữa, nơi đó chỉ toàn là người bình thường thôi, tu sĩ nào muốn đi đến đó thì phải được nhóm trưởng lão phê duyệt mới đi được, sẽ có người canh gác ở ranh giới hai bên."
Mộc Trọng Hi là từ nhân gian đến, nên hắn rất rõ về nơi này, "Nếu muốn nhận nhiệm vụ này, thì chúng ta có thể cùng nhau đi hoàng cung chơi."
"Woaaaa."
Mọi người đều cảm thán thành tiếng.
"Điện hạ uy vũ." Diệp Kiều lập tức chân chó chạy qua.
"Đừng có gấp." Tiết Dư ý bảo bọn họ nhìn qua, nhẹ giọng nói: "Các ngươi xem nhiệm vụ này của tám đại tộc như thế nào?”
"Tám đại gia tộc sao..." Minh Huyền kéo dài âm thanh, "Vấn đề là, cái đám não tàn kia có thể xảy ra chuyện gì được?"
Đúng vậy, chính là não tàn.
Để Minh Huyền có thể đánh giá bằng hai này đó thì chứng tỏ mấy người đó không có ai bình thường hết.
Nhớ năm đó khi linh căn của hắn mới vừa gặp phải vấn đề, thì cái đám đó liền nhanh chóng quay lưng.
Ghét thì ghét, nhưng trong ấn tượng của Minh Huyền, trong Tu Chân Giới thì tám đại gia tộc với năm đại tông môn luôn đứng ra giải quyết những vấn đề lớn, nên hiện tại phải xuất hiện tình huống nghiêm trọng như thế nào mới có thể khiến cho đám người đó cần sự giúp đỡ, đúng là hiếm thấy mà.
"Giải thưởng là mười vạn linh thạch thượng phẩm đó. Là Tống gia treo thưởng nha, nghe nói bên phía Tống gia..." Ngừng một chút Mộc Trọng Hi liền xoay qua Minh Huyền không có ý tốt mà nói ra hai chữ: "Có quỷ."
Sau đó.
Sắc mặt Minh Huyền trong nháy mắt liền trắng bệch.
"Nhiệm vụ này hình như treo từ năm trước rồi á."Tiết Dư lau vết máu bên tại, hồi tưởng một phen: "Nhưng lúc đó ai cũng lo chuẩn bị cho Đại hội thi đấu, nên cũng không rảnh nhận, cuối cùng bị treo ở đó đến bây giờ."
Minh Huyền khi nghe được có quỷ liền sụp đổ: "Ta không đi!! Các ngươi tự đi đi."
Tiết Dư túm lấy hắn: "Trên thế giới này làm gì có quỷ, ngươi hãy tỉnh táo lại một chút."
Chu Hành Vân bổ sung: "Nhưng có Quỷ tu." Minh Huyền sắc mặt tái méc, lớn tiếng nói: "Ta không đi!"
Tiết Dư lập tức che miệng Đại sư huynh, ý muốn an ủi Minh Huyền: "Đừng sợ, Tổng gia tốt xấu gì cũng là gia tộc của Tống Hàn Thanh mà, nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Minh Huyền chính là cái dạng miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, đừng thấy lúc bọn Diệp Kiều bên trong bí cảnh gặp được Ma tộc, rồi hắn ở bên ngoài hâm mộ nói muốn vào chơi chung là thật.
Không hề, trên thực tế nếu đi vào nơi tối tăm như vậy thì người phản đối đầu tiên chính là hắn.
Hắn sợ nhất là quỷ.
Nghe được hai chữ "Tống gia", Diệp Kiều liền thất thần một chút, nàng đại khái đã biết được cốt truyện đến giai đoạn nào rồi.
Tình huống này bên trong cốt truyện, thì nữ chính sẽ nhận được truyền thừa từ hơi tàn của một tiền bối Kiếm tu.
Tuy rằng ai mà không biết Vân Thước là Phù tu, không hiểu vì sao Thiên Đạo lại muốn cưỡng chế cho nàng ta một phần cơ duyên Kiếm tu, nhưng sau đoạn cốt truyện này thì đã rõ, Vân Thước trở thành thiên tài hai đạo song tu, bắt đầu nổi bật lên.
Cuối cùng dưới sự năn nỉ như muốn quỳ lạy của bốn người, Minh Huyền mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ là hắn muốn ôm KFC, lại còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, cho rằng "gà có thể trừ tà".
Diệp Kiều: "Coi như là vậy đi." Nếu ngươi cảm thấy ôm nó có thể an ủi bản thân, thì được rồi.
Nghe thấy đám nhóc này muốn nhận làm nhiện vụ, trưởng lão trông coi bảng nhiệm vụ liền ngẩng đầu nhìn qua một lượt bọn họ, khó lắm mới mở miệng dặn dò một câu: "Nhớ cẩn thận, bảo vệ Diệp Kiều cho tốt."
"Lúc cần thiết thì để nàng chạy trước."
Đây chính là tam tu, nếu để đứa nhỏ này xảy ra truyện thì không ai gánh nổi trách nhiệm đâu.
Minh Huyền nói nhỏ vào tai Diệp Kiều,
"Tam tu đúng là đặc biệt ha, ngươi xem các trưởng lão đã thay đổi thái độ rồi kìa.”
Mộc Trọng Hi cũng lại gần như đang suy tư gì đó: "Đây chính là đặc quyền của thiên tài sao?"
Lúc trước nhận nhiệm vụ, đâu có thấy trưởng lão dặn dò câu nào.
Tiết Dư thấy ba người này lại bắt đầu nói nhảm, thì nhịn không được mà nhắc nhở: "Nói chung là lần này mọi người hãy khiêm tốn lại một chút, đặc biệt là tiểu sư muội, bây giờ mọi người bên ngoài ai cũng chú ý đến ngươi hết."
Tu sĩ bên ngoài đều tò mò không biết rốt cuộc tam tu là thần thánh phương nào, nhặt ở đâu, đến mấy lão già của tám đại gia tộc cũng muốn được gặp qua.
"Biết rồi." Mộc Trọng Hi nói: "Yên tâm đi."
Diệp Kiều cũng bảo đảm nói: "Yên tâm nha. Từ hôm nay trở đi, ta chính là người khiêm tốn nhất trong nhóm.”