Chương 16
Editor: bownee00world
Công chúa Vạn Thọ cười nhạt, nhất thời cảm thấy lời này thật vớ vẩn.
Hóa ra người này biết nàng thích hắn. Quả nhiên, đúng như lời Hứa lang nói, hắn biết rõ nàng một lòng một dạ với hắn nên mới không nể nang gì nàng.
Có tài nhưng không gặp thời là giả dối, nhân cách cao thượng là giả dối, nhẫn nhục chịu đựng là giả dối! Tất cả đều là giả dối! Vậy mấy năm qua, nàng chịu đựng cảm giác áy náy tội lỗi để làm gì!
"Cha, con mệt rồi, muốn về tẩm cung một thời gian."
Được sự cho phép của lão hoàng đế, công chúa Vạn Thọ xoay người rời đi, khi làn váy lay động, khối ngọc bội bên hông nàng rơi xuống, nàng không nhận ra, nhưng phò mã thì có.
Công chúa Vạn Thọ mơ hồ nghe thấy, dường như phò mã đã nhặt thứ gì đó lên, gào thét cái gì mà "là nàng", "đêm nguyên tiêu", "tiểu nữ đồng", "mười năm trước", "biết sai",… nhưng theo bước chân càng lúc càng xa, nàng không còn nghe thấy nữa.
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
Ngày hôm sau, trên triều hội, Hứa Yên Diểu và công chúa Vạn Thọ bốn mắt nhìn nhau.
Công chúa Vạn Thọ đang mặc quan phục, khuôn mặt ngẩn ngơ đầy lo lắng và bất an.
Hứa Yên Diểu kinh ngạc không thôi.
"Công chúa Vạn Thọ?"
Sao người này lại có thể ở đây?
Công chúa Vạn Thọ hơi cúi đầu, giơ tay áo lên che nửa mặt, bất đắc dĩ nói.
"Cha ta nói, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hôm qua cha ta đã phong ta làm Hộ Bộ Tư Vụ thì ít nhất ta cũng nên đến nha môn trong mấy ngày tới, vậy nên lúc canh năm đã sai người đánh thức ta dậy."
Canh năm, tức là ba giờ sáng đến năm giờ sáng.
Hứa Yên Diểu nhìn công chúa Vạn Thọ với vẻ mặt đồng cảm.
Xin chúc mình, hoan nghênh ngươi gia nhập đại quân nô ɭệ của tư bản!
Nhìn sắc mặt công chúa Vạn Thọ có vẻ không tốt lắm, Hứa Yên Diểu hỏi.
"Đêm qua công chúa nghỉ ngơi không tốt sao?"
Công chúa Vạn Thọ nheo nheo đôi mắt đau nhức, khẽ gật đầu.
"Cả đêm ta không ngủ được."
Nói đến đây, trong lòng công chúa Vạn Thọ tràn ngập oán niệm.
Cho dù nàng thất vọng vì phò mã thì chuyện vừa rồi cũng đã chính thức đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình. Nàng vốn đang u buồn, bi thương, khổ sở trong tẩm cung, nhìn trăng lòng buồn man mác, nhìn trời không nhịn được rơi lệ, thật lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, đột nhiên, một đám cung nữ xông vào và nói.
"Điện hạ! Bệ hạ muốn người thượng triều!"
Cả người công chúa Vạn Thọ đều bất ổn.
Sau khi rối loạn một hồi lâu, công chúa Vạn Thọ mặc quan phục, vấn tóc rồi đội mũ quan, mơ màng đi qua gần hết hậu cung, suýt thở không ra hơi thì mới kịp chạy tới phòng nghỉ trong lúc chờ đợi tập hợp.
Mọi phiền muộn bi thương đều bay biến, công chúa Vạn Thọ rất buồn ngủ, bây giờ nàng chỉ muốn nằm trên giường đánh một giấc thật ngon.
Hứa Yên Diểu đồng cảm với công chúa Vạn Thọ, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
Sau khi triều hội bắt đầu, Hứa Yên Diểu nhìn thấy công chúa Vạn Thọ buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ.
[Công chúa đúng là thành thật, lại có thể gắng gượng không ngủ.]
Hứa Yên Diểu không nhịn được cảm khái.
[Chúng ta ở đội ngũ phía sau, vị trí tương đối khuất, nếu thật sự buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt một chút sẽ không có ai phát hiện, cũng không cần lo ngủ sẽ làm hỏng việc. Loại triều hội này đối với quan viên phân phối công văn và gửi thư như chúng ta không có ý nghĩa gì quá to tát. Ở các triều đại trước, quan viên dưới bậc ngũ phẩm không cần phải thượng triều, nhưng lão hoàng đế lại không thích thấy quan viên có thể ngủ nướng nên mới mở rộng số người đến thượng triều!]
Công chúa Vạn Thọ rưng rưng nhìn Hứa Yên Diểu, thầm nhủ trong lòng: Ngươi đúng là người tốt.
Không chỉ giúp nàng cởi bỏ khúc mắc với phò mã mà còn dạy cho nàng thế nào là lười biếng!
Nhưng mà, lời này vừa nói ra, văn võ trong triều đều đã nghe thấy, nàng làm sao có thể ngủ nữa!
Vì thế, trên triều hội, công chúa Vạn Thọ cố hết sức chống mắt lên nhìn, còn phò mã… trước khi có thể đi ngủ, hoàn toàn không cần bận tâm.
Hứa Yên Diểu dù không ngủ nhưng cũng thuần thục tự thôi miên chính mình, chờ thái giám tuyên hạ triều.
Sau đó, cả hai người họ đều bị đánh thức bởi cùng một giọng nói——
"Nghe nói hôm qua bệ hạ đã tống giam Lưu phò mã vì tội mưu phản, thần có lời muốn tâu."
"Thứ nhất, phò mã là chồng, công chúa là vợ, phu vi thê cương (15), phò mã ức hϊếp vợ mình, làm sao có thể luận tội mưu phản."
(15) phu vi thê cương – đạo vợ chồng, làm vợ tất phải phục tùng chồng, đồng thời chồng cũng phải là tấm gương cho vợ noi theo.
"Thứ hai, nếu đây không phải là tội mưu phản thì án của cả nhà Tống quốc công nên được xem xét lại, không nên phế truất và lưu đày bọn họ. Bởi vì đây là tội nhẹ phạt nặng, không làm đúng theo tư pháp."
"Thứ ba…"
Ngoại trừ người vừa nói, cũng có vài người khác đứng dậy, bùm bùm đoàng đoàng nói một tràng với lão hoàng đế, chủ yếu là nói nếu công chúa là vợ của phò mã thì nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, phải nhu hòa, phải nghe lời, phải coi chồng là nóc nhà trụ cột, chứ không phải có chút mâu thuẫn là tìm về nhà mẹ đẻ, còn khiến chồng bị tống giam, khiến cha mẹ của chồng bị biếm thành dân thường, đây chính là hành động trái luân thường đạo lý.
Thật sự khiến Hứa Yên Diểu mở rộng tầm mắt.