Chiếm Hữu

Chương 2: Người thân

"Tôi đã nói rồi! Tôi không biết, không trả! Mấy người đi tìm Tạ Đình Sâm mà đòi!"

Trước thái độ kiên quyết của Khương Hà Nhi, mấy tên đô con đó có vẻ tức giận. Bọn họ đã đòi nợ suốt mấy ngày qua, nhưng đều không được gì. Đã thề hôm nay nếu không đòi được phải đánh tàn phế Tạ Đình Sâm. Nhưng không ngờ ông ta đã bỏ chạy, chỉ còn đứa cháu gái.

"Vậy thì cô tự biết đi" Tên đại ca lớn tiếng, bắt đầu xắn tay áo

Mấy tên đàn em vội chen lên:

"Đại ca, nó là con gái!"

"Đại ca, quy tắc của chúng ta không đánh phụ nữ!"

"Tuy là đòi nợ nhưng đánh phụ nữ rất hèn!"

"Hơn nữa nó không biết gì về món nợ này!"

Tên đại ca giận tím mặt hét lên:

"Chúng mày im hết đi!"

Khương Hà Nhi cũng phải giật mình, hình như là tên đó định đánh người thật. Hắn xông lên phía cô, cô run rẩy lùi lại nhưng bị hắn kéo lấy, dùng một chiếc khăn bịt mũi cô. Ngay giây sau cô liền không biết gì nữa, chìm vào giấc ngủ!

***

Khương Hà Nhi đi vào giấc mơ, trong mơ cô thấy mình lúc nhỏ. Cô không có gia đình, quanh năm suốt tháng là một đứa trẻ ăn mày bẩn thỉu, có hôm không xin được gì, phải chịu đói. Đến đông còn phải chịu rét, mưa gió không chỗ trú. Không có chỗ ngủ, hằng đêm phải ngủ dưới gầm cầu hay trong ngõ hẻm, bao nhiêu thứ dơ bẩn.

Vào một ngày tuyết rơi, cô nép mình trong góc hẻm để tránh cái lạnh. Trên người cô chỉ là một bộ quần áo rách nát. Bỗng một người đàn ông giơ tay về phía cô:

"Cô bé, có muốn đi cùng chú không?"

Cô gật đầu, người đàn ông cười cười bế cô lên, mang cô về căn nhà nhỏ của mình. Cũng từ đó cô có nhà, có người thân, có chỗ ngủ. Người đàn ông tuy là một tên nghiện rượu, không có tiền nhưng lại cố gắng mua những bộ quần áo mới cho cô, để cô được đi học. Ông chú chưa bao giờ đánh cô, mắng cũng không nỡ. Thỉnh thoảng chỉ là cãi qua cãi lại.

***

"Dậy đi! Mau tỉnh!"

Khương Hà Nhi bị lay dậy, trước mắt cô là một nơi xa hoa chưa từng thấy. Phía bàn làm việc là một người đàn ông rất đẹp, cực kì tuấn mĩ. Nhưng lại mang nét lạnh lùng. Anh ta khác hẳn với những tên vạm vỡ xông vào nhà cô. Cô nhận ra người đàn ông đẹp này, anh ta tên Lê Tử Trung, trước đây cấp 3 học chung trường với cô. Anh ta cái gì cũng giỏi, là học trưởng được các nữ sinh vô cùng yêu thích.

"Dậy rồi?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lê Tử Trung liếc nhìn Khương Hà Nhi

Vào khoảnh khắc này cô thấy thật áp lực. Năm đó cô không nổi bật, chắc là anh ta không nhớ cô đâu. Nhưng hình như Lê Tử Trung là chủ nợ, chính là người cho ông chú đó nợ tiền mà lấy lãi.

"Món nợ 100 triệu đó, tôi không biết gì cả. Có đòi thì đi tìm Tạ Đình Sâm!" Khương Hà Nhi vẫn kiên quyết phủ nhận món nợ này

"Tạ Đình Sâm đã bỏ trốn. Cô biết mà, hiện giờ chỉ có cô là người thân của ông ta."

Lê Tử Trung rời khỏi vị trí, bước đến bên cạnh cô.

Khương Hà Nhi có chút sợ, cô nép lại. Anh ta vậy mà lại nắm chặt cằm cô:

"Nếu không trả được thì tạm dùng cô để thế chấp đi. Đến khi nào tìm ra Tạ Đình Sâm sẽ thả cô ra"

"Không! Không được" Cô giãy giụa thoát khỏi tay của Lê Tử Trung, cảm giác khuôn cằm sắp bị anh bóp nát.

"Được thôi, hôm nay mà không trả nợ thì đừng hòng ra khỏi đây!"

Khương Hà Nhi không thể ở đây được, hết cách cô đành phải chấp nhận:

"Tôi có thể tạm dùng bản thân thế chấp, sau đó tôi sẽ đi tìm Tạ Đình Sâm, được chứ?"

Lê Tử Trung chỉ ngoắc tay bảo cô qua bàn làm việc của anh, bảo cô điểm chỉ lên một bản hợp đồng. Trong hợp đồng thì cô sẽ là một món đồ từ từ trả nợ cho Tạ Đình Sâm.

Dù sao Tạ Đình Sâm cũng là người cứu sống cô, cô chỉ đành điểm chỉ vào bản hợp đồng. Giờ cô sẽ đi tìm ông chú đó, tìm được sẽ tẩn cho ông ta một trận!