Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị 2

Chương 1: Có để yên cho người ta ngủ không?

Lại thêm một mùa hè.

Trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh đang gào thét từng đợt, một bóng dáng cao gầy ngạo nghễ đang đứng thẳng người, toàn thân mặc trang phục bảo hộ thật dày, nhưng vẫn như cũ không cách nào che giấu được đường cong hoàn hảo của nàng.

“Ta, Ninh Nhụy Nhụy, là vua thế giới!” Một nàng gái cao gầy giơ cao hai tay, hô to, giờ phút này, toàn bộ trời đất như đều nằm chân của nàng.

Nàng có đầy đủ vốn liếng để kiêu ngạo, vì nàng, là Ninh Nhụy Nhụy, chính là một thần thoại chân chính.

Khi mười bốn tuổi, lần đầu tiên, nàng tham gia thế vận hội Olympic, trong vô số nhân tài bơi lội, lại im lặng đoạt được mười huy chương kinh người, hơn nữa sáng tạo ra mười hạng kỷ lục thế giới, tiếp đó trong vòng bốn năm sau, nàng quét ngang hạng mục bơi lội, mỗi một nàng tham gia dự thi, đều mang ý nghĩa kỷ lục mới sinh ra.

Mười tám tuổi, nàng lại một lần nữa xuất hiện trên sàn thi đấu Olympic, lại đưa tới sóng to gió lớn trên toàn thế giới, bởi vì nàng lại trở thành vận động viên thể thao.

Mà càng làm cho người ta khϊế͙p͙ sợ là, nàng chẳng những giúp đoàn thể thao nữ đoạt giải quán quân, còn thu được huy chương vàng cá nhân toàn năng, trong mỗi một trận thi đơn, nàng cũng giành được giải quán quân rất nhẹ nhàng, lại một lần nữa sáng tạo ra thần thoại trong giới thể dục.

Thần thoại của nàng cũng chưa kết thúc.

Hai năm sau, nàng xuất hiện trên sàn thi đấu cuộc so tài ở thế gấm, lần này, nàng lại trở thành vận động viên nhảy cầu, không có chút huyền bí nào, nàng lần nữa giành được vị trí quán quân.

Khi tới một kỳ thế vận hội Olympic mới, rất nhiều người đang suy nghĩ, Ninh Nhụy Nhụy sẽ tham gia thế vận hội Olympic lần thứ ba sao? Nếu như nàng tham gia, là tham gia bơi lội hay thể thao hay nhảy cầu? Rất nhiều người cho rằng nàng sẽ tham gia nhảy cầu, dù sao hạng mục này, nàng vẫn còn không chưa cầm được cúp vô địch Olympic.

Nhưng, sau khi danh sách tuyển thủ dự thi được công bố, toàn bộ thế giới lần nữa chấn kinh.

Lần này, nàng trở thành danh thủ bóng chuyền quốc gia, không làm mọi người thất vọng, ra quân đã đội đoạt giải quán quân bóng chuyền.

Sau trận đấu có phóng viên hỏi nàng vì sao lại đổi thành bóng chuyền, nàng chỉ nói một câu: “Vì ta quá cao.”

Những năm này, Ninh Nhụy Nhụy vẫn luôn phát triển chiều cao rất nhanh bây giờ đã gần m9, chiều cao này nếu như không đánh bóng chuyền, cũng chỉ thích hợp chơi bóng rổ.

Cũng may Ninh Nhụy Nhụy không có tiếp tục đổi thành chơi bóng rổ, vì nàng đã tuyên bố giải nghệ ở trên thế vận hội Olympic.

Chỉ là, thần thoại của nàng, vẫn chưa kết thúc.

Một tháng sau, Ninh Nhụy Nhụy đã làm cho toàn cầu chấn động lần nữa, nàng chèo thuyền buồm, bắt đầu chuyến đi vòng quanh trái đất bằng thuyền.

Tiếp theo trong thời gian ba năm, Ninh Nhụy Nhụy không ngừng khiêu chiến cực hạn của người bình thường, cũng lần lượt sáng tạo ra một thần thoại mới.

Bây giờ, nàng leo lêи đỉиɦ núi tuyết, đây là đỉnh núi tuyết trong truyền thuyết chưa bao giờ được loài người chinh phục, cuối cùng nàng cũng đặt chân tới, giờ phút này, nàng tin tưởng, thế giới này, không có cái gì là nàng không thể chinh phục, nàng chính là vua của thế giới này!

“Nhụy Nhụy, gả cho ta, được không?” Lúc này, có một giọng nói truyền đến, lập tức để cho sự vui sướиɠ trong lòng của Ninh Nhụy Nhụy biến mất.

Ninh Nhụy Nhụy xoay người, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục bảo hộ, đang quỳ một chân trên đất, trên tay giơ cao một chiếc nhẫn kim cương, vẻ mặt tha thiết nhìn nàng.

“Hồ Gia Vĩ, ba năm trước, ta đã nói với ngươi, điều này là không thể nào.” Giọng nói của Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt, còn muốn lạnh hơn so nhiệt độ không khí trên đỉnh núi tuyết, đối với người đàn ông thích dây dưa này, thật ra nàng đã sớm cảm thấy rất phiền.

Hồ Gia Vĩ điều kiện tương đối tốt, đẹp trai tuấn lãng, gia thế bất phàm, còn là vương tử tennis có tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới, nhưng Ninh Nhụy Nhụy lại không thích anh ta, nhưng, nhà họ Hồ và nhà họ Ninh chính là chỗ quen biết lâu năm, dưới tình huống hai bên gia đình ra mặt, Ninh Nhụy Nhụy miễn cưỡng đáp ứng để cho Hồ Gia Vĩ đi theo nàng cùng nhau tiến hành đủ loại cực hạn khiêu chiến.

Vốn dĩ Ninh Nhụy Nhụy cho là Hồ Gia Vĩ sẽ nửa đường đứt gánh mà rời đi, nhưng lại không nghĩ tới Hồ Gia Vĩ vẫn luôn kiên trì được, lần này khiêu chiến núi tuyết, anh ta cũng đi theo leo lên.

Ninh Nhụy Nhụy càng không có nghĩ tới chính là, Hồ Gia Vĩ lại lựa chọn cầu hôn ở thời khắc này, đương nhiên, nếu như nàng thích Hồ Gia Vĩ, bây giờ đúng là thời điểm đẹp để cầu hôn, đáng tiếc là, nàng không thích Hồ Gia Vĩ, thậm chí có chút chán ghét, mà loại chán ghét kia, đơn giản giống như một loại bản năng.

Từ lần thứ nhất, khi Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy Hồ Gia Vĩ, nàng đã biết bản thân có cảm giác bài xích đối với anh ta theo bản năng, luôn cảm thấy người này có vấn đề.

“Nhụy Nhụy, 3 năm, chẳng lẽ ta thật sự chưa làm nàng rung động sao?” Giọng nói của Hồ Gia Vĩ hơi khác thường, như có chút không cam lòng.

“Hồ Gia Vĩ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, sau khi xuống núi, ngươi cũng không cần tiếp tục quấn lấy ta.” Giọng nói của Ninh Nhụy Nhụy hơi lạnh nhạt, nàng cảm thấy lần này vẫn nên dừng lại mọi chuyện sẽ tốt hơn, còn chuyện người lớn trong nhà gây áp lực, ba năm nay, nàng đã rất cho bọn họ thể diện, không cần thiết phải tiếp tục nể mặt họ.

“Nhụy Nhụy, ngươi... nàng thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?” Giọng nói của Hồ Gia Vĩ như có chút run rẩy.

“Hồ Gia Vĩ, giữa chúng ta từ khi vừa mới bắt đầu cũng không tính là bạn bè, không thể nói là tuyệt tình gì.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Tóm lại, cứ như vậy đi, ta phải chuẩn bị xuống núi.”

Ninh Nhụy Nhụy quay người chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, một lực thật mạnh đâm vào trên người Ninh Nhụy Nhụy, nàng bất ngờ không đề phòng, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ vững thân thể.

Xoay người nhìn lại, phát hiện Hồ Gia Vĩ đã đứng dậy, gương mặt dưới lớp mặt nạ kia, có vẻ hơi dữ tợn.

“Ninh Nhụy Nhụy, nếu nàng đã muốn tuyệt tình như vậy, vậy cũng đừng trách ta !” Trong âm thanh của Hồ Gia Vĩ rõ ràng có phẫn nộ, “Nàng tất nhiên không muốn gả cho ta vậy cũng đừng nghĩ còn sống đi xuống núi!

“Hồ Gia Vĩ, có phải ngươi bị điên rồi hay không... ?” Ninh Nhụy Nhụy vừa mới nói được mấy chữ, cũng cảm giác không thích hợp, dường như hô hấp có chút khó khăn?

Một giây sau, sắc mặt của Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút tái nhợt, bởi vì nàng đã tìm được nguyên nhân, bình oxy nàng mang theo bên người đã bị cắt đứt cái ống, căn bản đã không cách nào chuyền oxy lên được, mà trên đỉnh núi tuyết, oxy rất loãng, cho dù nàng đã trải qua rèn luyện, nhưng dưới tình huống thiếu oxy, e rằng vẫn khó mà kiên trì lâu được.

“Ha ha ha, như thế nào? Phát hiện thiếu oxy sao?” Hồ Gia Vĩ đứng đó cười ha hả, “Ninh Nhụy Nhụy, ta đau khổ theo đuổi nàng 3 năm, nàng cũng không đặt ta vào mắt, nàng cho rằng nàng là ai? Hồ Gia Vĩ ta nơi nào kém hơn so với nàng? Bây giờ, nàng có phải hối hận rồi hay không?”

“Hồ Gia Vĩ, hành động bây giờ của ngươi càng thêm chứng minh ta chán ghét ngươi là đúng!” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh một tiếng, tiếp đó nàng đột nhiên lao về phía Hồ Gia Vĩ.

Ninh Nhụy Nhụy biết mình muốn an toàn xuống núi, nhất thiết phải có oxy để thở, mà bây giờ nàng muốn sửa bình oxy của bản thân để thở là không thể nào, vì kế hoạch hôm nay, biện pháp tốt nhất, chính là trực tiếp đoạt lấy thiết bị trên người Hồ Gia Vĩ.

Đáng tiếc là, Hồ Gia Vĩ rõ ràng đã có chuẩn bị từ sớm, nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy tiến lên, anh ta căn bản không phản kháng, trực tiếp xoay người bỏ chạy, trên đỉnh núi tuyết này, rất rộng lớn, mà bản thân Hồ Gia Vĩ cũng là kiện tướng thể dục thể thao, dù cho chân của Ninh Nhụy Nhụy rất dài, muốn đuổi kịp anh ta cũng không dễ dàng.

Mới đuổi một hồi, Ninh Nhụy Nhụy đã cảm giác có chút choáng đầu, vì thiếu oxy, di chuyển sẽ càng thêm thiếu oxy, thế là, nàng không thể không ngừng lại.

“Ha ha ha, Ninh Nhụy nhụy, không đuổi sao?” Hồ Gia Vĩ rất đắc ý, “Bây giờ, nàng hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần bây giờ nàng đáp ứng gả cho ta, chúng ta cùng dùng chung bình oxy của ta, cả hai vẫn có thể xuống núi.”

“Hồ Gia Vĩ, ta tin ngươi mới là chuyện lạ, dù ta tin, ta cũng sẽ không làm theo lời ngươi nói!” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn Hồ Gia Vĩ, “Nếu ta chết trên đỉnh núi tuyết, ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội cưới được ta !”

“Được, rất tốt, Ninh Nhụy Nhụy, ta thích tính cách như thế này của nàng!” Giọng nói của Hồ Gia Vĩ nghe vào có chút điên cuồng, “Không liên quan, ta vốn muốn thân thể của nàng, nhưng không sao, bây giờ ta sẽ có được thi thể của nàng, ha ha ha, chẳng mấy chốc nàng sẽ chết ở chỗ này, ta sẽ mang nàng xuống núi, sau đó đóng băng nàng lại, khi đó thân thể của nàng bị đóng băng lại nhất định nhìn sẽ rất đẹp, đến lúc đó, mỗi ngày nàng đều sẽ ở một chỗ với ta, ta muốn làm như thế nào với nàng thì làm như thế đó......”

“Ngươi, ngươi chính là một tên biếи ŧɦái!” Ninh Nhụy Nhụy lập tức có hơi luống cuống.

Nhiều năm qua, Ninh Nhụy Nhụy vẫn luôn khiêu chiến đủ loại cực hạn, đối với chuyện sống chết, nàng cũng không xem trọng, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý là bản thân sẽ chết trong một lần khiêu chiến cực hạn, nhưng chết là một chuyện, sau khi chết, thi thể bị một tên biếи ŧɦái đùa bỡn, đó chính là một chuyện khác, loại chuyện này, nàng tuyệt đối không chấp nhận được.

Lại có một cỗ choáng váng truyền đến, Ninh Nhụy Nhụy hơi mất khống chế, ngồi bệch ở trên mặt tuyết, tiếp đó nhìn xung quanh, nàng bắt đầu tính toán xác suất tự sát, chết không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để cho tên biếи ŧɦái này có được thi thể của nàng.

“Ha ha ha, thấy ta có biếи ŧɦái không? Ai cũng sẽ không biết, đến lúc đó, ta chính là người đầu tiên leo lêи đỉиɦ núi tuyết, mà nàng, mọi người đều sẽ biết nàng là người thất bại, bọn họ đều sẽ cho là thi thể của nàng bị núi tuyết chôn vùi, mà ai cũng sẽ không biết, thật ra nàng vẫn luôn đi cùng với ta, ha ha ha......” Hồ Gia Vĩ tiếp tục điên cuồng cười to, ở nơi đây, anh ta đã hoàn toàn lộ ra bản chất biếи ŧɦái của mình.

Cuối cùng trong lòng Ninh Nhụy Nhụy xuất hiện một tia tuyệt vọng, nàng phát hiện mình đã không cách nào đứng dậy được, chẳng lẽ, nàng thật sự sẽ rơi vào trong tay tên biếи ŧɦái Hồ Gia Vĩ này sao?

Đúng lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên nghe được một giọng nói: “Này, ta thấy hai ngươi quá ồn, còn có để cho người ta ngủ hay không?”

Giọng nói lười biếng này, còn có chút không hài lòng, mà nghe được âm thanh này, trong lúc nhất thời, Ninh Nhụy Nhụy cho là bản thân xuất hiện ảo giác, trên đỉnh núi tuyết này, làm sao còn có người khác?

Hồ Gia Vĩ đang cười to điên cuồng cũng im bặt lại, anh ta quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, tiếp đó, anh ta đã thấy một bóng người.

Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy cũng nhìn thấy bóng người này, mà nàng càng thêm hoài nghi bản thân đã xuất hiện ảo giác, đây là trên đỉnh núi tuyết, nhiệt độ không khí nơi này là âm mấy chục độ, làm sao có thể có người, hơn nữa, trên thân người kia chỉ mặc một chiếc quần đùi phần phía dưới còn mang một đôi dép lê? Đây, đây chẳng lẽ là gặp quỷ sao?

“Người, người là người hay quỷ?” Người thốt lên lời này, lại là Hồ Gia Vĩ, rõ ràng, hắn ta cũng nghi ngờ mình gặp quỷ.

“Ta là người, còn tên ngu ngốc như ngươi lại nhìn thành quỷ.” âm thanh của người thanh niên kia rất khó chịu, người này đã đứng lên, mà lúc này, Ninh Nhụy Nhụy càng nhìn thấy rõ hơn.

Người này nhìn qua cũng chỉ có hai mươi tuổi, dáng người không cao lắm, trên dưới 1m75, dáng người lộ ra tia đơn bạc, bề ngoài cũng không tính là đẹp trai, cũng chỉ có cảm giác mấy phần anh tuấn.

“Ngươi, ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy cũng không nhịn được hỏi một câu, đây, đây thật sự không phải là ảo giác à?